“Hoàng Mai bây giờ cũng không biết Vĩnh Khanh đang ở đâu. Mọi chuyện sau đó, tôi sẽ thông báo với ông sau.”
Người đời có câu “cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.” Huống hồ, cái kim này đã ở trong bọc quá lâu rồi, lâu đến nỗi tưởng chừng như ai cũng phải nếm qua dâu bể. Tới ngày nó bị lộ thì tất cả đã qua rồi, đã không thể quay lại được nữa. Nhưng “cái kim” đó sao lại là bố cô? Tại sao lại là bố của cô? Cô đã từng nghĩ mình nằm mơ, à không, có năm mơ Hoàng Mai cũng không bao giờ nghĩ người đứng sau mọi chuyện chính là bố cô. Sự đời thật khó lường, phải trái trước mắt như tấm màn sương mù mờ ảo, khiến con người ta không thể nào nhìn được rõ.
Hoàng Mai hiểu ra được rằng, nếu người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là bố cô thì Kim Ngân cũng chỉ là một nạn nhân không hơn không kém. Mười năm trước, cô hận Kim Ngân. Mười năm sau, nếu cô ấy biết được mọi chuyện thì cô ấy sẽ hận cô. Hoàng Mai cười giễu trong lòng, tất cả đều có nhân có quả. Ông trời rất công bằng, không để ai thiệt mà cũng chẳng cho ai được hơn. Đến bao giờ thì mọi ân oán mới hết đây?
- Phong Lan này, tại sao bố tôi lại cử cô tới đây làm gián điệp?
Phong Lan trả lời:
- Ông muốn tôi ở bên cạnh Thiên Hoàng, à không, là Vĩnh Khanh. Cốt cũng là để tiện theo dõi và ngăn chặn việc cô gặp lại anh ta.
- Vậy sao? – Hoàng Mai cười nhạt. Ánh mắt dần trở nên mông lung – Còn gặp nhau ư? Còn gặp được nhau thì sao chứ? Tôi và anh vốn chỉ là hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không thể chạm đến cuộc đời nhau. Mãi mãi không thể.
Phong Lan nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt của Hoàng Mai. Cô biết những chuyện này rồi cũng sẽ có một ngày được đưa ra ngoài ánh sáng. Nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy. Thời gian quả nhiên là một thứ hủy diệt kinh khủng, nó vô hình những lại mang những sức mạnh chẳng hề vô hình chút nào. Thoáng chốc tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn, không thể cứu vãn.
Phong Lan liền thở dài một cái, sau đó nhìn Hoàng Mai nói:
- Nếu có thể, tại sao cả ba người không buông tay đi? Cho nhau một cuộc sống mới chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hoàng Mai lắc đầu đáp:
- Cô không hiểu được đâu. Chúng tôi đã ràng buộc nhau tới nỗi không còn gì để mất, không còn gì để cho nhau nữa rồi. Chúng tôi có thể buông tay bây giờ, nhưng một cuộc sống mà cô nghĩ sẽ không bao giờ đến với chúng tôi nữa đâu.
Phong Lan nói:
- Đó là vì ba người cứ cố chấp.
Hoàng Mai đáp:
- Thực ra là tôi đã buông tay rồi. Ngay khi Vĩnh Khanh bỏ đi từ mấy hôm trước, tôi đã không còn hy vọng gì cho mình nữa. Tôi đến tìm cô chỉ là muốn bản thân mình cảm thấy an tâm hơn thôi. Tôi sợ anh ấy lại xảy ra chuyện gì. Bây giờ biết được anh ấy vẫn ổn thì tôi không mong gì hơn nữa.
Phong Lan dần nhận ra trong câu nói của Hoàng Mai hình như có chút gì đó không bình thường, cô hốt hoảng nói:
- Hoàng Mai, cô đừng làm điều dại dột. Mọi chuyện đều có lối thoát, chỉ là ta không biết cách tìm ra mà thôi.
Hoàng Mai cười, nụ cười như nắng đông nhợt nhạt. Trong mắt cô như có một làn sóng nước đang dập dềnh. Cô nói:
- Cô nghĩ tôi sẽ kết thúc cuộc sống này hay sao?
Phong Lan không trả lời, nhưng mắt thì vẫn nhìn Hoàng Mai. Sau đó, Hoàng Mai nói tiếp:
- Phong Lan, cho dù tôi có chết thì vẫn sẽ để lại trên đời này những nuối tiếc khôn nguôi. Tôi hà tất phải làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa. Cô yên tâm đi, ngày mai, tôi sẽ về sống với bố. Đã mười năm nay tôi không gặp ông rồi. Mong rằng bố tôi sẽ tha lỗi cho tôi.
- Ông chủ vẫn luôn mong nhớ cô, Hoàng Mai.
Hoàng Mai mỉm cười, một nụ cười gần như là rạng rỡ. Cô không chắc là mình có vui hay không, nhưng chí ít thì cô vẫn cảm thấy ấm lòng. Bố dù có thế nào thì vẫn là bố của cô, là người đã sinh ra cô. Để cô được sống, được yêu và được đau…Cho dù chuyện mười năm trước là do bố cô gây nên, nhưng cô có thể hiểu được những ích kỷ trong lòng ông. Cũng như cô, mười năm trước, cô đã ích kỷ đến mù quáng. Mười năm sau, cuối cùng thì cô cũng đã thấy mình chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Hoàng Mai đứng dậy, cố không để cho mình rơi một giọt nước mắt nào. Chẳng có lý do gì để cô phải khóc cả, mười năm trước cô là một người vô tư, từng nghĩ mình sẽ kiên cường vượt qua tất cả. Cho dù có bị mẹ kế nói ra nói vào thì cô vẫn luôn ngẩng đầu đối mặt với bà ta. Nhưng mười năm sau, chỉ vì một người đàn ông mà khiến cô s