ta xoa bóp hằng giờ mà Minh Nghĩa vẫn cứ nằm cứng đờ như cũ. Ông ta lại đến giải huyệt cho ba người em kia, nhưng cũng không thấy hiệu nghiệm gì cả. Vì không muốn tự hạ mình cầu cứu kẻ địch, ông ta chỉ quay lại nhìn Thanh Thanh hất hàm ra hiệu. Thanh Thanh tuy biết ý ông Cả muốn nhờ mình cầu cứu Thừa Chí, nhưng nàng giả vờ không hiểu:
- Ông Cả sai bảo gì cháu thế?
Minh Đạt chửi thầm: “Con nhãi này đáo để thật! Lúc này mầy còn làm khó dễ ông! Chờ xong việc ở đây, ông sẽ trị tội mẹ con mày cho mà xem!”
Nghĩ đoạn, ông ta đay nghiến nói khẽ:
- Mày bảo nó giải huyệt cho bốn ông mày đi!
Thanh Thanh tới trước mặt Thừa Chí vái chào, rồi lớn tiếng nói:
- Ông Cả tôi nói nhờ anh giải huyệt dùm bốn ông tôi đấy!
Thừa Chí trả lời:
- Vâng.
Chàng tiến lên đang định cúi xuống giải huyệt cho bốn anh em họ Ôn, bỗng nghe thấy Hoàng Chân gạt bàn tính một cái, chàng vội ngừng tay ngay, Hoàng Chân lớn tiếng nói:
- Viên sư đệ! Chú không biết buôn bán tí nào cả! Hiện giờ món hàng lạ đang hiếm, sao chú không nhân lúc này mà lên giá. Chú cứ mặc rao giá đi, nói thách đến đâu, cũng có người cũng chịu trả kia mà!
Thừa Chí biết ngay sư huynh chàng có ác cảm với phái Thạch Lương, muốn thừa dịp này để báo thù. Dù chàng là người trung hậu thật, nhưng nghĩ tới có sư huynh ở đây thì nên để cho ông ta chủ trì mọi lẽ mới phải, chàng liền ôn tồn đáp:
- Xin đại sư huynh chỉ bảo giúp cho!
Hoàng Chân nói:
- Món hàng thuộc loại trân châu, bảo ngọc đâu thể quà biếu vô cớ cho ai được, tức nhiên phải trao đổi bằng một thứ gì tương xứng với món hàng đó theo sự công bằng của sự mua bán có qua có lại.
Thừa Chí vốn đã hiểu rõ, nhưng vẫn vờ hỏi:
- Đại sư huynh hãy nói rõ hơn, tiểu đệ chưa hiểu gì cả.
Hoàng Chân đáp:
- Có gì lạ đâu. Nếu chư liệt vị kia muốn Viên sư đệ giải huyệt đạo cho các người kia tất nhiên phải bù lại một cái gì giá trị ngang nhau không có bên nào thiệt thòi cả.
Nghe Hoàng Chân và Thừa Chí nói chuyện dài dòng cố kéo thời gian, Minh Đạt nóng nảy:
- Bây giờ các vị muốn trao đổi cái gì cứ nói toạch ra, cần gì phải dùng thứ văn hoa bóng bẩy cho phí mất thời giờ.
Hoàng Chân nhẩm tính rồi nhìn Minh Đạt:
- Chẳng có gì rắc rối cả, giờ chư vị muốn Viên sư đệ giải huyệt cho mấy người nằm kia thì cái giá trị của nó tính thế nào cho tương xứng vậy thôi.
Minh Đạt hỏi mau:
- Tương xứng là bao nhiêu vàng, bao nhiêu bạc cứ nói thẳng ra?
- Bạc vàng thì Viên sư đệ chắc không nhận đâu, giờ chỉ có thể nhận một món khác.
- Món gì?
- Lối chừng một ngàn sáu trăm tạ gạo theo luật mua bán xưa nay.
Minh Đạt giận lắm nhưng vì sinh mạng của bốn anh em họ Ôn nên cố dằn xuống:
- Một ngàn sáu trăm tạ gạo đâu phải là khó mua, nhưng với số gạo nặng nề như thế chuyên chở cách nào?
Hoàng Chân lắc đầu:
- Khỏi phải chuyên đi đâu cả.
- Thế phải làm cách nào?
- Tôi đã có cách rồi, rất dễ dàng, chỉ giải quyết trong vài giờ là đâu đấy yên xong.
- Cách nào?
- Chở một ngàn sáu trăm t