hãm hại ngầm chàng.
Bây giờ, tuy đã biết rõ nhưng cũng muộn mất rồi!
Thấy bà ta sắp chết đến nơi mà vẫn còn ân hận chuyện cũ, Thừa Chí định nói thêm vài câu an ủi, nhưng thấy bà ta yếu ớt dần hai tay đã từ từ buông xuôi, Thừa Chí sực nhớ tới tờ bản đồ ghi chỗ chôn của báu ở trong cuốn Bí kíp, trong đó có nhắc tới tên Ôn Nghi, vội móc túi lấy ra và nói:
- Mời bác xem tờ giấy này!
Lúc ấy mắt Ôn Nghi đã nhắm dần, lại từ từ mở to, tinh thần phấn chấn, rú lên:
- Phải chữ của chàng ta đấy! Tôi vẫn nhận được nét chữ của chàng mà.
Thấy bà ta bỗng nhiên hớn hở như đứa con nít, Thừa Chí phải động lòng thương xót. Ôn Nghi khẽ đọc mấy hàng chữ ghi bên cạnh bức bản đồ: “Người được bản đồ này… thể nào cũng xin tới làng Thạch Lương, phủ Từ Châu, tỉnh Triết Giang… tìm kiếm cho được Ôn Nghi… tìm kiếm cho được Ôn Nghi… Phải, Ôn Nghi là tôi đây!… tặng cho nàng mười vạn lạng vàng hộ tôi.”
Nét mặt bỗng tươi tỉnh hơn trước, bà ta nắm lấy tay Thừa Chí, rồi nói tiếp:
- Chàng không trách cứ tôi! Tôi không cần lấy vàng, chỉ cần biết… lòng chàng vẫn còn thương nhớ tới tôi thôi! Chàng nhớ tôi!… Bây giờ tôi phải đi đây! Đi gặp chàng đây!…
Biết rằng hơi sức của bà ta đã đến lúc tận kiệt, Thừa Chí đang nói mấy lời an ủi Thanh Thanh, Ôn Nghi bỗng mở trừng đôi mắt, và nói:
- Viên tướng công! Có hai việc này… tôi muốn nhờ tướng công giúp cho… Thể nào tướng công cũng phải nhận lời nhé?
Thừa Chí trả lời:
- Xin bác cứ nói, việc gì sức cháu có thể làm được không bao giờ cháu dám từ chối.
- Việc thứ nhứt là: Tướng công chôn tôi ở cạnh chàng. Việc thứ hai… việc thứ hai…
Hồi 10 : Yêu nhau lắm cắn nhau đau
Thừa Chí vội hỏi:
- Việc thứ hai là gì? Xin bác nói luôn đi!
Ôn Nghi nói:
- Tướng công, hai người… hai người…
Lấy tay chỉ vào Thanh Thanh, Ôn Nghi đã hết hơi không nói tiếp được nữa, mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống, chết liền. Thừa Chí để tay lại gần mũi bà ta thì không thấy thở nữa. Thanh Thanh nằm phục bên cạnh xác mẹ, khóc lóc, rồi vì đau đớn và bị cảm xúc quá nhiều, nàng chết giấc liền. Sợ hãi vô cùng, Thừa Chí vội kêu:
- Chú Thanh, chú Thanh!
Hoàng Chân nói:
- Nàng đau đớn quá nên ngất đi đấy thôi. Không sao đâu!
Rồi phun khói vào mũi Thanh Thanh. Chỉ thấy hắt hơi mấy cái nàng tỉnh lại dần dần, hai mắt lơ láo như người mất hồn vía.
Thừa Chí liền hỏi:
- Chú Thanh, chú đã đỡ chưa?
Nàng không trả lời. Hoàng Chân và Tiểu Tuệ không biết rõ sự quan hệ giữa Thừa Chí và mẹ con nàng ra sao, đều cảm thấy lạ lùng. Mọi người đều nghĩ thầm: “Mẹ con nàng hình như là người của phái Thạch Lương nhưng tại sao họ lại bị người nhà mưu hại như thế?”
Vì không hiểu rõ nông nổi, nên không ai dám thêm ý kiến. Thừa Chí ứa lệ nói:
- Chú Thanh! Chú phải đi với chúng tôi! Không thể ở đây được đâu!
Thanh Thanh vẫn ngơ ngác, chỉ gật đầu chớ không nói năng gì cả. ẵm xác Ôn Nghi lên, Thừa Chí dẫn đầu đi ra, còn Hoàng Chân, Thanh Thanh, Tiểu Tuệ, Hy Mẫn thì th