y đã đến thăm anh em mình trước. Mai đại ca, các anh chị vừa tới mà y đã hay tin rồi.
Cầm hai tấm thiếp lên xem, Mai Kiếm Hòa thấy tấm trên viết “Hậu học giáo đệ Tiêu Công Lễ bách bái”, một tấm nữa đề: “Giữa ngọ ngày mai, xin mời chư huynh: Mẫn Tử Hoa, Thập Lực đại sư, Trường Bạch tam anh,… tới tệ xá Tiêu trạch xơi chén rượu nhạt.” Trong đó có cả tên ba anh em Mai Kiếm Hòa nữa.
Mai Kiếm Hòa nói:
- Thế này thì lão già họ Tiêu kể cũng cứng đấy. Nhưng cũng phải cho y biết chúng ta không phải là tay vừa!
Tử Hoa nói:
- Mời người bạn đưa thiếp tới vào đây!
Đệ tử nọ vâng lời đi liền. Mọi người đều ngừng chén, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Một phút sau, đệ tử nọ dẫn một người trạc độ ba mươi tuổi, mặc áo dài, thủng thẳng bước vào. Tới trước mặt Tử Hoa, vái chào, người nọ nói:
- Sư phụ cháu hay tin các vị tiền bối đến cả Nam Kinh nên cho cháu tới mời quý vị trưa mai sang xơi chén rượu nhạt.
Mai Kiếm Hòa cười nhạt nói:
- Lão già họ Tiêu đã thiết yến Hồng Môn đấy!
Nói xong, chàng quay lại nói với người tới mời kia rằng:
- Nầy! Tên anh là gì?
Lời nói của chàng rất vô lễ nhưng người nọ vẫn cung kính đáp:
- Tên họ đệ tử là La Lập Như.
Kiếm Hòa quát lớn:
- Tiêu Công Lễ mời chúng ta sang, định giở mưu kế gì? Anh có biết không?
La Lập Như đáp:
- Dạ gia sư hay tin quý vị tiền bối đều giá lâm thành Nam Kinh này, trong lòng rất ngưỡng mộ, nên mới viết thiếp này sau cháu sang mời chớ không có mưu kế gì khác.
- Anh khéo ăn nói lắm! Ta hãy hỏi anh điều này, năm nọ khi Tiêu Công Lễ giết hại đại huynh của Mẫn lão sư đây, anh có mặt tại đó không?
- Câu chuyện này có nhiều uẩn khúc lắm. Cũng vì vậy, gia sư cháu mới mời quý vị ngày mai sang xơi chén rượu nhạt. Trước là tỏ tình ngưỡng mộ quý vị của gia sư và chúng cháu. Sau là giải thích và tạ tội cùng Mẫn nhị gia đây.
Mai Kiếm Hòa lại quát lớn:
- Giết chết người rồi giải thích và tạ tội là xong hay sao?
La Lập Như đáp:
- Lúc bấy giờ, hoàn cảnh bắt buộc gia sư phải ra tay đánh. Sau khi đã lỡ tay giết chết Mẫn đại lão sư, gia sư cứ ăn năn hối hận mãi cho tới bây giờ!
Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân bỗng thét lên một tiếng, rồi quát hỏi:
- Nếu vậy, lúc ấy anh có mặt tại đó phải không?
La Lập Như đáp:
- Cháu tuy không có mặt đó, nhưng gia sư là người chánh phái, quyết không bao giờ giết bừa bãi những người vô tội…
Tôn Trọng Quân lại quát lớn:
- Giỏi lắm, anh còn muốn cãi bướng phải không?
Tiếng nói chưa dứt, đã có một người nhảy ra nhanh như chim bay, tay cầm thanh kiếm sáng quắc, tay trái túm lấy ngực Lập Nhu. Sợ hãi quá, Lập Như giơ cánh tay phải ra gạt ngang để hất tay túm ngực của người nọ.
Thừa Chí khẽ nói với Thanh Thanh rằng:
- Nguy to! Cánh tay phải của y thể nào cũng bị gãy!
Thanh Thanh hỏi:
- Tại sao…
Thừa Chí chưa kịp trả lời, đã thấy Lập Như thét lên một tiếng thật lớn. Cánh tay phải của y đã bị thanh kiếm của người nọ chém đứt. Mọi người đang ngồi ăn uống đều hoảng sợ