i kiếm ngay yết hầu của y rồi.
- Anh đã chịu phục chưa?
Từ ra đời đến nay, Mai Kiếm Hòa chưa từng bị thua một trận nào nhục nhã. Thấy Mai Kiếm Hòa hai mắt trợn ngược nằm lăn dưới đất, Tôn Trọng Quân tưởng y bị Thừa Chí giết chết, tay không nhảy tới kêu la:
- Có giỏi thì giết cả tôi đi một thể?
Thấy Mai Kiếm Hòa, Thừa Chí cũng phải sợ hãi, nghĩ thầm nếu ta lỡ tay giết chết y thôi. Sau này biết trả lời sư phụ và sư huynh ta ra làm sao? Vội cúi mình xuống lấy tay rờ ngực hắn, thấy trái tim còn đang đập. Thừa Chí mới yên lòng, vỗ vào huyệt đạo bên hông và cổ của Mai Kiếm Hòa mấy cái.
Lúc ấy Tôn Trọng Quân mím môi nghiến răng dẫm vào lưng chàng một kiếm vòng vây, Thừa Chí cứ mặc vẫn tiếp tục chữa cho Mai Kiếm Hòa. Thanh Thanh và Lưu Bội Sinh vội nhảy xổ tới khuyên ca. Tôn Trọng Quân ức quá, ngồi phệt ngay xuống đất, khóc xòa. Một lát sau Mai Kiếm Hòa từ từ tỉnh dậy, miệng khẽ quát:
- Giết chết ta đi!
Lưu Bội Sinh vội khuyên:
- Mai sư huynh, đừng có cứng đầu như vậy, chúng ta nên nghe sư thúc dạy bảo.
Thanh Thanh nhìn Tôn Trọng Quân vừa cười vừa nói:
- Còn khóc lóc làm gì, y chưa chết đâu.
Tôn Trọng Quân nổi giận, nhảy lên đấm vào vai Thanh Thanh một cái. Quả đấm vừa nhanh vừa mạnh, Thanh Thanh không tránh được bị đòn đau quá, định đánh trả lại.
Tôn Trọng Quân bỗng kêu la “Ối trời ôi, ối trời!”
Vừa kêu, nàng vừa dúm lưng lại, Thanh Thanh thấy vậy ngẩn người ra nổi giận nói:
- Ngươi đã đánh ta, ta không kêu đau thì chớ, trái lại ngươi lại kêu la, thế là nghĩa lý gì?
Thừa Chí đưa mắt ra hiệu bảo yên, Thanh Thanh không hiểu gì cả vẫn cứ phải vâng lời. Lúc ấy lưỡng quyền của Tôn Trọng Quân sưng húp và đỏ ngầu, đau quá chịu không nổi. Thì ra lúc nàng ra sức đấm lưng Thừa Chí, Thừa Chí đã vận hơi lên lưng, nên sức đánh của nàng bị bật ngược lại, vận vào hai quyền của chính mình. Lúc đầu, nàng còn chưa thấy gì, đến khi đấm vào vai Thanh Thanh mới cảm thấy tay mình đã sưng và đau buốt đến tận xương tủy, nước mắt tuôn ra tràn trề.
Vì Thừa Chí ghét nàng tâm địa và thủ đoạn quá ác độc mới ra tay đã chặt đứt cánh tay của tên họ La, nên định tâm cho nàng chịu đau khổ một phen. Có nhiều người đứng đó không hiểu gì cả, lại tưởng Thanh Thanh là con của Kim Xà Lang Quân võ nghệ tất phải giỏi hơn Thừa Chí, Tôn Trọng Quân đấm nàng một quyền mà chịu đau khổ, đó là lẽ tự nhiên. Còn Thập Lực đại sư, Trịnh Khởi Văn, Vạn Phương,… thì biết Tôn Trọng Quân bị sức vận nội công của Thừa Chí mà bị đau, chỉ vần xoa bóp và giải huyệt là đỡ đau và khỏi sưng ngay. Mấy người này, tự biết không phải là địch thủ của Thừa Chí nên không dám tự ý ra giải huyệt cho Tôn Trọng Quân, Mai Kiếm Hòa đứng dậy vái chào Thừa Chí ba lạy và nói:
- Viên sư thúc, cháu không biết đại gia giáng lâm, đã xúc phạm rất nhiều, xin sư thúc giải cứu cho Tôn sư muội.
Thừa Chí nghiêm nét mặt hỏi:
- Anh đã biết rồi đấy à?
Mai Kiếm Hòa không dám bướng bỉnh nữa, cúi đầu khẽ nói:
- Nay cháu đã biết rồi. Không nên xé hai lá thơ của Tiêu đại gia v