ho rồi. Còn một chỗ không đau, ba tháng sau, vết thương tê đó lan rộng đến trái tim, anh sẽ hết thọ!
Hồng Thắng Hải vái lạy đầu chạm đất “cồm cộp”, Thừa Chí nghiêm nét mặt nói:
- Anh nối giáo cho giặc, nhận kẻ thù làm cha, tội đó không sao dung thứ được. Tôi muốn hỏi anh có muốn đái tội lập công không?
Hồng Thắng Hải ứa nước mắt nói:
- Từ khi tiểu nhân làm việc này có lúc đêm khuya tự vấn lương tâm, cũng cảm thấy có lỗi với tiền nhân, nhục mạ tổ tiên. Chỉ vì một việc năm nọ, dồn tiểu nhân vào đường cùng mới chịu làm như vậy.
Thừa Chí thấy y có vẻ hối lỗi ăn năn thật, mới hỏi:
- Anh hãy đứng dậy, ngồi xuống ghế thong thả mà nói. Ai dồn anh vào con đường cùng?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân và Quy nhị nương của phái Hoa Sơn.
Thấy y nói như vậy, Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi:
- Cái gì? Là thầy trò chị ta ư?
Hồng Thắng Hải biến sắc mặt hỏi:
- Viên anh hùng quen biết thầy trò nó hay sao?
Thừa Chí đáp:
- Vừa rồi tôi còn đấu với họ nữa.
Nghe chàng nói như vậy, Hồng Thắng Hải vừa mừng vừa lo. Y lo vì hay tin người đó ở Nam Kinh, chỉ sợ gặp gỡ dọc đường là nguy hiểm đến tánh mạng ngay. Y mừng là Thừa Chí một người bản lãnh cao cường như vậy, lại là địch thủ của kẻ thù mình. Y liền nói:
- Hai mụ đó bản lãnh cao cường lắm nhưng tôi quyết chúng không phải là địch thủ của Viên anh hùng đâu. Thầy trò nói thủ đoạn độc ác lắm. Việc gì chúng cũng dám làm. Viên anh hùng nên cẩn thận thì hơn.
Hừ một tiếng, Thừa Chí lại hỏi:
- Tại sao thầy trò chúng lại áp bức anh như vậy?
Hồng Thắng Hải trầm ngâm giây phút trả lời:
- Tiểu nhân không dám nói dối. Tiểu nhân vốn dĩ làm giặc bể ở ngoài khơi tỉnh Sơn Đông. Có một người anh em kết nghĩa mê sắc đẹp của Tôn Trọng Quân. Nhờ người đánh tiếng, nó không nhận lời người ta thì thôi, chẳng nói chẳng rằng, đến cắt hai tai nghĩa huynh tôi. Tiểu nhân thấy vậy trong lòng phẫn uất, hẹn cùng mấy chục anh em bắc cóc nó về, định ép nó lấy nghĩa huynh tiểu nhân. Ngờ đâu, sư mẫu nó Quy nhị nương đuổi theo tới, giết chết nghĩa huynh tiểu nhân cùng tất cả các bạn khác. May tiểu nhân nhanh chân mới thoát khỏi tai ách.
Thừa Chí nói:
- Họa ấy tự anh gây nên đấy chớ.
Hồng Thắng Hải đáp:
- Tiểu nhân cũng biết việc đó làm lỗ mãng quá, mới gây nên họa lớn nên thoát thân khỏi chết, tiểu nhân cũng không dám lộ diện. Hai mụ đó không biết ai cho chúng hay tin quê quán của tiểu nhân, chúng đến nơi giết chết bà mẹ tiểu nhân đã ngoài bảy mươi và còn giết cả vợ lẫn hai đứa con của tiểu nhân. Nghĩa là chúng giết sạch toàn gia của tiểu nhân.
Thấy y vừa kể vừa khóc, Thừa Chí biết y nói thật, gật đầu vài cái, tỏ vẻ đã tin.
Hồng Thắng Hải nói tiếp:
- Nếu đánh thì tiểu nhân không đánh nổi thầy trò nó. Nhưng mối thù này không trả được thì chịu sao nổi… Vì vậy tiểu nhân hết cách mới lên Liêu Đông phò Cửu Vương…
Nói tới đây, y vừa phẫn uất, vừa đau lòng, Thừa Chí nói:
- Họ giết mẹ, vợ, và con anh tuy