y, trong chiến trường, tiếng hò hét chém giết vang động, các bụi mù mịt.
Chữ Hồng Liễu nắm lấy cánh tay Đàm phó trại chủ bên Ác Hổ Câu la lớn:
- Bạn mau kêu gọi anh em ngừng tay ngay.
Đàm phó trại chủ lấy tù và ra thổi. Bọn đạo tặc Sơn Đông rút lui tức thì. Bên kia tiếng còi lá tre cũng nổi dậy, người bên bang Thanh Trúc cũng rút lui ngay. Vì A Chín thấy Trình Thanh Trúc đã hồi tỉnh biết hỗn chiến như vậy, kết quả không tối đẹp gì, lại thấy đối phương thâu quân cũng ra lệnh cho bang chúng ngừng chiến. Chữ Hồng Liễu đứng giữa chiến trường lớn tiếng kêu gọi:
- Cả hai bên đừng có tổn thương hòa khí nữa. Chúng ta hãy chia những hòm châu báu này trước. Còn mối thù này tạm xếp lại, để sau này sẽ hay.
Đàm phó trại chủ nói:
- Cái hòm sau cùng này thuộc về bên chúng tôi.
Người bên bang Thanh Trúc vội nói:
- Không biết xấu hổ, thua rồi còn đánh lén như thế. Trại chủ của các người là tiểu nhân chớ không phải là anh hùng.
Hai bên chửi đổng, ồn ào vô cùng, lại định ra tay đánh nhau, Chữ Hồng Liễu vội nói:
- Thôi, hòm này đem ra chia đều vậy.
Hai bên đều phái người đến định khuân vác, A Chín lớn tiếng nói:
- Hòm thứ tám của tôi nhưng tôi không lấy, biếu cho người khách này, không ai đụng chạm tới.
Chữ Hồng Liễu hỏi:
- Tại sao cô lại làm như thế?
A Chín nói:
- Nếu con ngựa của ông ta không điên cuồng, thì cháu đã bị thương dưới chưởng của bác rồi. Nên cháu định biếu hòm châu báu này để đáp tạ ông ta.
- Cô giữ được ân oán phân minh như thế cũng đáng khen đấy! Thôi được, khuân đi! Hòm nào hòm nấy đều có viết rõ số hiệu cả, mong tất cả anh em đừng có khuân vác nhầm nhé!
Mọi người đang ra tay khuân vác, Thừa Chí bỗng nói:
- Các vị muốn làm gì thế?
A Chín phì cười nói:
- Ông không biết gì ư? Chúng tôi đến khuân những hòm này đấy.
Thừa Chí nói:
- Tôi không dám phiền đến quý vị. Tôi có thuê những xe lớn này chở rồi.
A Chín cười nói:
- Có phải chúng tôi khuân vác giúp ông đâu. Chúng tôi khuân cho chúng tôi đấy chớ!
Thừa Chí nói:
- Lạ thật! Những hòm này rõ ràng là của tôi đấy chớ!
Một người trong bọn Sơn Đông mắng liền:
- Những hạng công tử bột này chỉ biết ăn cơm đi tiêu có khác! Nói nhiều làm gì?
Nói đoạn, y cúi mình khuân hòm luôn. Thừa Chí lớn tiếng nói:
- Trời ơi! Không ai được động tới.
Nói xong, chàng giả bộ trợt chân ngã, miệng kêu cầu cứu:
- Ối trời ơi! Có ai cứu tôi không?
A Chín tưởng chàng ngã thật, chạy lại nắm lấy cánh tay, nhấc bổng chàng lên, nửa cười nửa trách nói:
- Ông này rõ thật lôi thôi!
Bọn giặc đang xôn xao thấy Thừa Chí hốt hoảng như vậy đều tưởng lầm cái đá là gặp may thôi, lại tiến lên định khuân. Hai tay xua lia lịa, Thừa Chí hỏi:
- Hãy khoan, các bạn định khuân những hòm của tôi đi đâu thế?
A Chín nói:
- Chúng tôi người nào khuân về nhà người nấy.
Thừa Chí nói:
- Vậy còn tôi sao?
A Chín cười nói:
- Ông không hiểu biết gì có khác, hãy ngoan ngoãn đi về nhà đi! Kẻ toi mạng trên