con ta tổn thương, là ta thí mạng với mi ngay!
Vừa quát nàng vừa định nhảy lên trên bàn, Quy Tân Thụ vội níu nàng lại và khẽ nói:
- Hãy khoan, hiện con ta ở trong tay ty. Xem y giở trò gì đã.
Thừa Chí nói:
- Xin Nhị sư huynh hãy giải huyệt cho Mạnh lão gia tử đã.
Quy Tân Thụ dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, nhưng vẫn ra tay giải huyệt cho Mạnh Bá Phi.
Thừa Chí lại lớn tiếng nói:
- Các bực tiền bối, các vị bạn hữu. Vì con đau nặng, sư huynh, sư tỷ tôi định mượn thuốc viên tiến cống của tham quan để dùng tạm nhưng tên Tiêu đầu họ Đổng này chỉ biết bán mạng cho tham quan, nên sư huynh, sư tẩu tôi mới gây hấn với hắn.
Còn Mạnh lão gia tử là người bạn tốt. Chúng tôi không khi nào lại lập tâm đến phá bĩnh ngày chúc thọ của ông ta.
Mọi người nghe chàng nói đều lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng sư huynh đệ vừa ra tay đánh nhau, sao bỗng dưng chàng lại bênh vực vợ chồng sư huynh như vậy. Nhứt là vợ chồng Quy Tân Thụ càng ngạc nhiên hơn hết.
Thừa Chí lại lên tiếng nói tiếp:
- Mạnh lão gia tử, xin ông bổ những trái đào trên mâm kia mà coi thử xem trong ruột nó có những trò lạ gì!
Đổng Khai Sơn nghe, sắc mặt biến ngay. Mạnh Bá Phi ngơ ngác giây lát, nhưng vẫn nghe theo, lấy dao bổ một trái đào giả ra, thấy trong có nhân đậu đen, bổ nhân ra, quả nhiên thấy có một viên thuốc bao sáp.
Thừa Chí liền lớn tiếng nói:
- Tên Tổng tiêu đầu này, nếu chỉ vì bán mạng cho nhà vua thôi, còn có thể tha thứ được. Nhưng lòng y rất độc ác, tới đây mục đích là khiêu khích ly gián, muốn làm cho anh em chúng ta mất hết tình nghĩa và hòa khí với Mạnh lão gia tử, có phải mâm thọ đào này là của Đổng tiêu đầu đem tới mừng đấy không?
Mạnh Bá Phi gật đầu.
Thừa Chí lại nói:
- Y biết không có ai lại đem đào giả này ra ăn cả nên y mới giấu hết thuốc viên vào trong đó. Chờ tới khi Mạnh lão gia tử xích mích với sư huynh tôi, y mới lấy trộm ra, đem vào trong Kinh. Như vậy có phải là y đã lập được một kỳ công cho nhà vua đấy không?
Chàng vừa nói vừa nhảy xuống đi tới cạnh bàn, Thanh Thanh cũng tiến tới giúp.
Hai người bổ hết các trái đào, lấy hết những thuốc viên trong ấy ra, Quy Tân Thụ và Mạnh Bá Phi mới tỉnh ngộ. Thừa Chí móc một viên thuốc ra, mùi thơm ngào ngạt, rồi gọi Thanh Thanh lấy chén nước tới, bỏ thuốc viên vào chén hòa tan, đút cho con trai Quy Tân Thụ uống. Thằng nhỏ thoi thóp sắp chết, chẳng khóc chẳng rằng, cứ hớp một uống hết chén thuốc đó.
Quy nhị nương nước mắt chạy quanh, trong lòng vừa cảm ơn, vừa hổ thẹn nghĩ thầm: “Ngày hôm nay, nếu không được chú em này biết rõ mưu cơ của kẻ gian thì con mình sẽ phải chết, và làm lụy chồng mình mất hết tiếng vì gây thù gây hấn với bao nhiêu anh hùng hào kiệt.”
Chờ đứa nhỏ uống hết chén thuốc, Thừa Chí mới trao trả Quy nhị nương. Hai tay đỡ lấy con, Quy nhị nương khẽ nói:
- Viên sư đệ, vợ chồng tôi không biết lấy gì đền ơn cho chú mới phải.
Quy Tân Thụ kém ăn nói, không biết nói gì cho phải, chỉ nói:
- Sư đệ, chú tốt lắm, tốt lắm!
Thanh Thanh đưa hết số thuốc lấy ở trong trái đào ra ch