a Chí nói:
- Không biết y nhờ vả chúng ta việc gì?
- Những hạng người như thế thì ta giúp đỡ làm gì cho hoài hơi mất công?
Uống rượu một hồi lâu, hai người nhắc lại chuyện uống rượu thưởng hoa ở nhà họ Ôn, phái Thạch Lương hồi nọ, Thanh Thanh nhớ đến mẹ và cố hương bỗng rầu rĩ muốn khóc. Thừa Chí phải kể chuyện vui cho nàng nghe, nàng mới khuây khỏa phần nào.
Thấy trời sắp tối đến nơi, hai người liền thu xếp chén dĩa, quay vào bờ định trở về nhà, vừa đi tới cái đình ở ven hồ, thấy một tên ăn xin mình trần nằm trên mảnh chiếu rách, Thanh Thanh thương hại liền nói:
- Tội nghiệp thật!
Rồi nàng móc túi lấy một nén bạc ra, để trên mặt chiếu và khẽ nói tiếp:
- Mau đi mua quần áo mặc cho khỏi rét đi. Chớ không trời giá lạnh thế này, lão cảm hàn khốn đấy!
Hai người vừa đi khỏi, bỗng nghe tên ăn xin lẩm bẩm nói:
- Cho lão tiền bạc thật vô ích! Trời có lạnh thêm chút nữa cũng không thể nào rét chết lão già này! Có còn rượu mời lão uống mới phải là người biết điều chớ!
Thanh Thanh cả giận, quay lại định mắng chửi vài câu, Thừa Chí liền cản luôn, vì thấy tên ăn mày cởi trần như vậy mà không thấy giá lạnh tất không phải là người thường, khẽ nói với Thanh Thanh rằng:
- Người này kỳ lạ lắm, chúng ta nên để yên cho y, xem y giở trò gì đã.
Nói với Thanh Thanh xong, chàng liền quay lại nói với tên ăn xin rằng:
- Tôi chỉ có chút rượu nhạt và thức ăn thừa thôi. Nhưng rượu đã nguội, thức ăn lại thức ăn thừa không dám mời lão xơi.
Tên ăn xin liền ngồi dậy, giơ tay ra nói:
- Lão là kẻ ăn mày ăn xin, có quản ngại gì rượu nguội, thức ăn thừa đâu?
Thừa Chí liền đưa ngay ấm rượu uống thừa cho lão ăn xin. Cầm lấy rượu, lão già nọ tu luôn. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy lão ăn xin trạc độ bốn mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, hai cánh tay đầy những vết xẹo, trông rất dị thường. Uống hết ấm rượu đó, y khen ngợi rằng:
- Rượu Nữ Nhi Hồng Trần Thiệu này khá lâu rồi, hai mươi năm là ít, ngon và thơm lắm!
Thanh Thanh giựt mình kinh hãi nghĩ thầm: “Tên ăn xin này sành rượu thật.”
Nghĩ đoạn, nàng vừa cười vừa nói:
- Lão sành rượu thật, vừa uống đã biết ngay là thứ rượu gì và ra lò bao nhiêu năm rồi.
Tên ăn xin nói:
- Tiếc thay ít quá, uống không đã ghiền!
Thừa Chí nói:
- Nếu lão thích uống ngày mai tôi sẽ đem thật nhiều tới mời lão xơi một bữa thật no say.
Tên ăn xin nói:
- Thế thì còn gì bằng nữa! Vị Tướng công này sảng khoái quá. Con người có học mà có độ lượng như thế, cũng hiếm lắm!
Thấy y ăn nói khác người, Thừa Chí biết y không phải là kẻ ăn xin thường, định hỏi han thêm vài câu, nhưng trời đã tối, chàng liền dắt tay Thanh Thanh ra khỏi cái đình. Lòng hiếu kỳ thôi thúc, Thanh Thanh ngó đầu lại nhìn thấy tên ăn xin ấy đang khòm lưng chăm chú nhìn vật gì ở phía bên trái. Nàng liền tay Thừa Chí nói:
- Y đang nhìn cái gì kia kìa.
Thừa Chí quay lại đưa mắt nhìn và nói:
- Hình như y đang rình bắt một con dím thì phải?
Hai người liền tiến lại gần xem, tên ăn xin vội xua tay bảo hai ngư