về phía cửa chính đông tay ôm quyền kính cẩn nói:
- Tại hạ là Vô Cát Nhược, vì sự an nguy của sư muội là Tuệ Nam, đến thỉnh cầu đảo chủ gia ơn.
Nói dứt câu, Cát Nhược lỏ mắt nhìn vào cửa chờ đợi. Cánh cửa gỗ vẫn im lìm chẳng chút biểu hiện bên trong có người.
Cát Nhược nói lại lần nữa:
- Tại hạ là Vô Cát Nhược... Đảo chủ có nghe không ?
Cũng không có động tĩnh gì.
Cát Nhược lắng tai nghe. Chàng thấy hình như đây là một ngôi miếu hoang chẳng có người ngụ.
Cát Nhược vỗ đầu mình:
- Ái chà... bộ Ở đây thật không có người sao. Không có người sao lại có nhà.
Cát Nhược đưa tay lên miệng, thét thật lớn:
- Có ai ở trong nhà không ?
Bên trong hoàn toàn im lặng, Cát Nhược thét lại lần nữa:
- Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng công tử đến đây, sao không thấy ai ra đón vậy ?
Vẫn sự im lặng cô tịch.
Cát Nhược chờ thêm một chút nữa, mới bước lên bậc tam cấp. Chàng vừa đặt tay vào cánh cửa gỗ, nó đã bung ra.
Bên trong cổ miếu có hai chiếc áo quan bằng đá, chạm trổ hình Long Lân Quy Phụng rất tinh xảo. Phía trên hai cổ áo quan đó là bài vị nét chữ đã mờ rồi.
Cát Nhược thấy hai cỗ quan tài, tự dưng xương sống ớn lạnh. Chàng cảm nhận sự khủng bố đang tỏa ra khắp mọi nơi, và sự khủng bố đó phát xuất từ hai cỗ quan tài này.
Cát Nhược thở ra một tiếng, quay trở lại bên Tuệ Nam. Chàng hy vọng nàng đã tỉnh dậy. Lúc này nếu Tuệ Nam tỉnh dậy, Cát Nhược cảm thấy đỡ trơ trọi hơn.
Chàng khẽ gọi nàng:
- Tuệ Nam... Tỉnh dậy đi... Tuệ Nam tỉnh dậy đi mà. Ta van nàng đó.
Tuệ Nam vẫn nằm bất động. Cát Nhược thở ra, sửng sờ thét lớn:
- Tuệ Nam... Tỉnh dậy đi
Mặc cho Cát Nhược la hét, Tuệ Nam vẫn nằm bất động.
Cát Nhược hừ một tiếng bế xốc Tuệ Nam lên luôn, rồi xâm xâm đi thẳng vào trong tòa cổ miếu.
- Nàng không tỉnh thì coi như đã chết. Bên trong tòa nhà này có hai cỗ quan tài. Tiểu gia sẽ đặt nàng vào luôn trong đó. Nếu có chết cũng còn chiếc áo quan che thân xác khỏi bị kiến bâu, ruồi đậu.
Mặc dù nói cứng, nhưng Cát Nhược vẫn lo lắng vô cùng.
Chàng đặt Tuệ Nam xuống sàn đá rồi tiến thẳng lại bàn để chiếc bài vị. Thấy trên bàn sẵn nhan và đá lửa liền nghĩ:
“Ở trong nhà có sẵn nhang, mình cũng nên thắp một nén cho ấm cúng, coi như khấn nguyện những vị đảo chủ đã qui tiên trong tòa nhà này.”
Cát Nhược rút hai nén nhang, đánh đá lửa châm đèn, rồi đốt. Đứng trước bài vị chàng khấn:
- Các vị tiền bối sống ở đây, chết ở đây, linh thiên thì giúp cho tiểu bối lấy đặng Thiên Nhất Thần Thủy cứu sinh mạng Bạch hạc tiên cô.
Khấn xong, Cát Nhược cắm nén nhang vào chiết bát để trước bài vị.
Nhang chàng cắm xuống, vừa buông tay ra, nó lại ngã xuống.
Cát Nhược lẩm bẩm:
- Mình đúng là đồ vô dụng, cắm nhan cũng không xong.
Sau câu lẩm bẩm đó, Cát Nhược ấn mạnh hai nén nhan xuống bát lư hương.
Nén nhan vừa đứng vững, Cát Nhược ngờ như cái ấn tay quá mạnh của mình khiến bát lư hương thụt xuống bàn.
Chàng lùi trở lại một bộ, thì nghe tiếng rì r