ận sếp tổng trừ lương em, anh làm thế đúng là… là đồ khốn!” Đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn, … Hai chứ này sau khi lặp lại trong đầu n lần, Đỗ Lôi Ty bắt đầu thầm mắng chính mình: Đỗ Lôi Ty mày ngốc thế! Mày lại dám mắng sếp tổng đại nhân là đồ khốn, mày đúng là đồ khốn đến nỗi thành đồ đần rồi hay sao? Quả nhiên đôi mắt sếp tổng phủ một bóng đen u ám: “Em nói lại xem.” “Em…” Đỗ Lôi Ty thử lùi ra sau nhưng chân lại đụng vào ghế sofa, ngồi phịch xuống. “Sao không nói nữa?” Liêm Tuấn cúi xuống, hai tay đặt trên hai bên ghế khiến cô bị bao vây ở giữa. Một áp lực to lớn như thế, Đỗ Lôi Ty co rúm lại, bỗng thấy lưỡi khô miệng đắng, tim như ngừng đập, không dám nhúc nhích. “Nói đi?” Anh áp sát, hơi thở phả vào mặt cô, ánh mắt sắc bén phóng đến như hai mũi tên khiến cô bất giác nín thở. Nguy hiểm đã cận kề, thế nhưng đúng lúc Đỗ Lôi Ty tưởng mình hôm nay chết chắc rồi, thì bóng đen bao trùm lấy cô đã biến mất, sau đó cất giọng đều đều: “Tên khốn này định tăng tiền lương cho em.” Tăng! Tiền! Lương! Lúc cô nghe thấy ba chữ này giống như được tiêm vào người một mũi kích thích, bỗng chốc thấy hưng phấn hẳn. Cô nhảy vọt lên từ ghế sofa, đôi mắt toàn hình $, trong tích tắc biến thành cún con: “Thật sao? Anh định tăng lương cho em? Tăng bao nhiêu?” Hễ nhắc đến tiền là không khí sẽ khác, thế mà cái tính cách tham tiền này chẳng đáng ghét tí nào. Liêm Tuấn thấy hết, tâm trạng cũng vui vẻ lên, “Tăng thêm một con số 0, được chứ?” Chỉ một câu nhẹ nhàng mà Đỗ Lôi Ty chấn động toàn thân, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Thế … thế trước số 0 đó có dấu chấm không?””>“Không.” “Thế… sau số 0 là nhân dân tệ chứ?” Đừng bao giờ nói là yên Nhật nhé. “Ừ.” Liêm Tuấn bất lực, gật đầu. “…Anh véo em một cái thử xem?” Đối diện với Đỗ Lôi Ty đã tâm trí bất định, Liêm Tuấn bó tay: “Em không tin anh thế à?” Đỗ Lôi Ty gật đầu, đưa móng vuốt túm lấy tay sếp tổng đặt lên mặt mình rồi véo một cái không thương tiếc. Lúc tay anh chạm vào má cô, không hiểu vì sao, lòng anh bỗng thấy ấm áp. “Ui da!” Sau cơn đau, Đỗ Lôi Ty sung sướng. Hê hê! Đúng là không phải nằm mơ! Sếp tổng đại nhân vì sao lại tăng lương cho Đỗ Lôi Ty? Thực ra nguyên nhân là do cuộc điện thoại lúc nãy của Jason. Sau khi đàm phán gần ba tháng Liêm Thị và một công ty liên doanh đa quốc gia cuối cùng đã ký kết hợp đồng mấy phút trước. Bản hợp đồng ấy chính là bản mà mấy hôm trước Đỗ Lôi Ty kiểm tra và sửa lại, hợp đồng được ký kết nhanh chóng như vậy, Đỗ Lôi Ty cũng xem như có công lao. Ở Liêm Thị, chế độ thưởng phạt nhân viên xưa nay rất rõ ràng, cho dù là nhân viêc thời vụ cũng không ngoại lệ. Thế là Đỗ Lôi Ty từ tầng lớp nhân dân lao động gia cấp vô sản nghèo đến nỗi chỉ còn lại một mẩu quần lót, bỗng lắc người vụt biến thành trọc phú vạn tệ. Cảm giác ấy giống như lý melamine có thêm sữa bột bỗng trở thành một ly bột protein có thêm melatonin, cô có thể nào không sung sướng, không hưng phấn được? “Phi Phi, tớ muốn khao cậu ăn!” Đỗ Lôi Ty bên này hứng chỉ khoa chân múa tay. Chu Dao Phi đang chơi game, vì ngh