Ai quen đồ "dê" như anh_nó thầm nghĩ rồi liếc nhìn hắn một cái.
- Đồ vịt đẹt xấu xí_hắn nói nhỏ chỉ nó nghe được.
Mặt nó đỏ bừng lên không phải vì ngượng đâu
nhé tức quá đó mà nhưng nó không làm được vì
có ông ở đây nó không muốn phá hoại danh dự
nhà họ Ngô, vả lại nó bây giờ là người hầu nên
phải nhẫn nhục chịu đựng chứ không thôi nó
nhảy đến đánh hắn như con chó dại (sr fan gui).
Nó đang tưởng tượng cảnh nó đang đánh hắn,
hắn ngã nằm xuống đất, hai chân đưa lên trời, hai
mắt gấu trức mũi miệng đầy máu, mặt bầm tím
do bị nó đánh. Rồi nó cười hả hê một mình.
Thấy nó cười hắn hết cười nổi. Ông thấy nó cười
liền hỏi.
- Cháu bị bệnh à?
- Dạ không chỉ đang suy nghĩ thôi ạ._nó trả lời
mắt nham hiểm liếc nhìn hắn, làm hắn giật mình
đang mãi động não lí do sao nó cười "điên' như
vậy.
- Hai đứa không quen nhau thật à?_ông thấy
hành động của hai đứa nên hơi nghi, nếu hai đứa
có tình cảm với nhau thì dễ kết hợp hơn.
- Dạ!_Hai đứa đồng thanh tập 1
- Sao cô/anh lại nói giống tôi?_đồng thanh tập 2.
- Vậy đây là Wangzi, cháu trai của ông, và đây là
Gui Gui người hầu mới của con.
- Cái gì của anh hả?_nó hét lên.
Chap 5
Hắn hơi bất ngờ nhưng sau đó lại nhìn nó cười giam hiểm , từ từ rồi tôi sẽ hành hạ cô_hắn nghĩ. Còn nó vô cùng tức giận, nó làm ôsin đã khổ nay là của hắn thì còn khổ hơn nữa.
- Cháu không muốn làm ôsin cho đồ "dê" này đâu.
- Cô làm ôsin mà mạnh mồm gớm.
Muốn chị này làm ôsin hả vậy chị cho biết thế nào là ôsin nhé! Đầu nó lóe lên một suy nghĩ, nó cho hắn thấy thế nào là Quỷ Quỷ. Nó vừa nghĩ vừa nhìn hắn làm hắn lạnh buốt cả sống lưng, chắc có điều gì không lành đây.
- Nếu cô làm ôsin của tôi thì cô phải đánh thức tôi vào mỗi buổi sáng, pha cho tôi một ly macchiato, khi tôi cần thì cô phải đến ngay, nhiêu đó được chưa?_hắn vừa nói vừa cười.
- Vâng tôi hiểu rồi thưa thiếu gia_nó cười nham hiểm . Bây giờ hắn ngừng cười khi thấy cái nhìn của nó, hắn phải lo phòng thủ thôi.
Nói xong, nó vào bếp với dì Hai để chuẩn bị bữa trưa. Việc gì làm thì làm chứ việc nhà, nấu ăn thì có thể nói không ai bằng nó. Từ nhỏ nó được mẹ rèn luyện, vì mẹ nó lúc nào cũng theo chủ nghĩa đã là con gái thì phải giỏi việc nhà để mai mốt còn làm dâu người ta nữa, không ngờ đến lúc này mới sử dụng đến như thân phận người hầu chứ không vợ người ta (vấn đề là thời gian thôi). Đang làm, nó chợt hỏi dì Hai
- Dì ơi! Sao cháu không ba mẹ của thiếu gia đâu ạ?
- Ông bà chủ đi công tác chưa về.
- Vậy à...Vậy họ như thế nào hả dì?
- Ông chủ thì rất hiền từ, còn bà chủ thì có thể nói rất muốn có dâu, vui tính_nghe tới đây thì nó thích bà chủ rồi