thã liền hả? - hắn cáu
_ Chớ sao?
_ Hừm,thôi đi xuống đi - hắn đẩy nó,rồi chùn luôn vàotolet.Còn nó thì vừa đi xuống cấu thang vừa hát véo von,lại còn một mình cườimũm mỉm.Hắn đi xuống với cái mặt bí xị,nhìn trông rất đau khổ.Cũng phải,vừa témột cú rất đau,từ giường lăn xuống nên mông cũng tê tê chút.
_ Đi thôi - hắn lấy chiếc ba lô trên ghế rồi bỏ đi,nó vẫncứ cười.Cả hai leo lên xe nhưng tâm trạng mỗi người lại mỗi khác.Người thì nhănnhó,vẻ ko vừa lòng.Người còn lại thì cứ bụm miệng cười khúc khích,vẻ vui thích.
_ Cười no rồi khỏi ăn sáng lun hen - hắn lườm
_ Cười chứ đâu phải thức ăn đâu mà no chứ
_ Thế thôi đừng cười nữa,nhìn ghét
_ Kệ tui,vô duyên
_ Chân ngắn,mà gan to lại lì nữa chứ
_ Kệ tui - nó hậm hực quay mặt sang chỗ khác.Nó chẳng thíchai nói nó lùn cả,nó ghét nhất ai chọc vào khuyết điểm cũng như lòng tự ái củanó.Lòng tự ái nó cao ngất trời mây,nhưng mỗi khi đã đụng rồi thì nó trù chochết.
_ Hê hê,lùn mà bày đặt giận.Nhìn mặt giống bé đao thế nhỉ?- hắn vẫn cười đểu nhìn xéo nó
_ Cái đồ có mắt như mù,ta đẹp ri mà dám kêu ta là bé đaohả? - nó cũng chẳng vừa vặn gì,cứ chí chóe nhau bằng điện hồng với xanh như thếsuốt dọc đường đi.Còn thằng D cũng đành bó tay,thằng nhóc cứ hết về phe hắn lạivề phe nó.Cứ đưa đẩy làm cậu chàng mệt rã người,lại chưa có gì lót bụng nêntinh thần hơi bị yếu yếu chút.
_ Kít.................- thằng D phanh xe lại làm đầu 2 đứađập cái BỐP vào nhau.
_ Đau quá - nó xoa cái trán
_ Có vậy cũng đâu - hắn nói vậy chứ nhìn hắn cũng chẳngkhác gì con nhỏ.Cái trán nhăn lại,lại còn có vết tích để lại.Trán nó thì u mộtcục rõ to,hắn cũng vậy nữa.Ko ai thiệt hại hơn mà cũng chẳng ai nhẹ nhànghơn.Cả hai đều ngang bằng,hắn với nó bước xuống xe đi vào trường mà cái mặt đỏao vì tức giận,2 tai cứ bừng lên.Mỗi người đi một hướng khác nhau,ko nên chạmmặt nhau.Đó là phương pháp đúng.
Hắn thì đi với mấy thằngbạn thân,đi rong rong chọc phá như mọi ngày để bớt bực tức.Còn nó thì lẻn vàovườn của trường để hít thở ko khí trong lành,lúc nãy ở gần hắn.Nó toàn hít phảikhí độc thôi.Đang mơ mộng hão huyền,bỗng...............Rầm !!!
_ Sao mình té hoàivậy ta - nó từ từ đứng dậy,ngước mặt lên để nhìn cái người tội nghiệp mà nó đãđè phải.Nó khá bất ngờ khi người ấy là Đăng.Hoàng tử bí mật mà nó vẫn chưa códịp tiếp xúc được,nay có cơ hội nên liền chộp lấy.Ngu gì mà để mất.
_ Xin lỗi bạn - nódịu dàng lấy chiếc khăn tay hôm qua mới đi mua ở chợ về,lau cho hắn
_ Ừ ko sao - hắncười.Nụ cười dưới ánh ban mai cháy bỏng,làm cái khuôn mặt baby giả nai của nóngơ ngác,thẩn thờ một lúc
_ Bạn.....có sao ko?
_ À ko sao - nó cườingượng
_ Để tớ đưa bạn vềlớp
_ À vâng - Vậy là kếhoặch tiếp xúc tự nhiên trời ban của nó đã thành công mĩ mãn.Nó vui lắm,đi trêncùng một hành lang.Vừa nói chuyện vừa cười đùa,nó bổng thấy người mình lăn lăngnhư có cái gì đó hối thúc nó.Tim nó đập nhãy liên hồi,ko thể yên một chỗ và lạhơn là khuôn mặt nó lúc nào cũng đ