g vết răng thật kinh khủng và tệ hại.Nónhìn hắn bằng đôi mắt câm thù và hoang dã,còn hắn thì thản nhiên.Chẳng hiểu môtê gì hết,cứ ung dung ngồi ngắm nó vậy thôi.
_ Ngươi thật xấu xa huhu - nó khóc
_ Ko.Ta ko xấu,ta đẹp mà - hắn chạy vào tolet để xem xétlại nhan sắc trời ban cho mình.Nó thì tức điên lên,mặt chuyển thành màu tím bầmchứ ko phải màu xanh nữa rồi.
_ Đồ xấu xa - nó vẫn cứrống cái liên khúc nhõng nhẻo tỏa vào mặt hắn.Hắn thì cứ bình tĩnh ngồi cười
_ Mà khoan đã,tại sao tôi lại ngủ chung với anh vậy hả? -ánh mắt đằng đằng sát khí lại tỏa ra tiếp tục
_ Ê ê để tôi giải thích - hắn cố kìm chế,vì cái mặt nó giờnhìn nó ngốc mà muốn cười lắm.Nhưng hắn cố nhịn,ra vẻ nghiêm túc và am hiểu sựđời
_ Nói nhanh đi - nó hét
_ Im lặng để nói cho nghe - nó ráng nhịn hắn,ko thì nó bumcho hắn một trận rồi.Nó gật đầu,ngồi ôm gối ngoan ngoãn nhìn hắn chăm chú
_ Tối qua tôi chở cô về,tôi đặt cô trên giường đàng hoàngrồi.Nhưng chắc đêm qua cô mớ nên rớt xuống chỗ của tôi.Tôi chưa có làm gì cô cả- hắn biện minh nhưng hình nó chả tin tẹo nào cả.Lời nói của hắn có phần nàođáng nghi lắm,vì nhìn mặt hắn gian xảo lắm
_ Chưa làm gì á? - nó nhìn hắn bằng 2 con mắt nghi ngờ
_ Ừ thề mà
_ VẬY LÀ ĐỊNH LÀM CHỨ GÌ,ĐÚNG KHÔNG HẢ TÊN DÔM XỀ KIA - nóđứng bật dậy,hét toáng lên
_ Câm mồm coi - hắn ngoáy ngoáy hai cái tai vừa mới bịngười đẹp tra tấn xong
_ Này
_ Cái gì? - máu sung của nó vẫn chưa được hạ hỏa nên giọngvẫn còn dõng dạc lắm
_ Cô dạy mà không chịu súc miệng hả? - hắn cười
_ Ờ quên - nó tức tốc bay vào trong tolet,cọ cọ chà chà mộtchập rồi lại én luôn qua phòng của nó thay đồ
_ Hừm,nhìn con nhỏ này ngây thơ quá - hắn suy nghĩ
_ Nếu tên Đăng ấy đúng là cậu bé năm xưathì................... - mặt hắn chợt tái méc,ko còn giọt máu nữa.Hắn đang losợ điều gì đấy sẽ xảy ra với nó.Tính nó hay cởi mở,hòa đồng và dễ tin người nênhắn càng lo lắng cho nó hơn.Hắn vò đầu,bức tóc.Có lẽ đang tìm cách để nó khônggặp phải nguy hiểm và cũng đang điều tra thân thế của tên ấy.
_ Ê đi học cho rồi - nó đứng ở ngoài cửa từ lúc nào chẳnghay
_ À ừ - hắn cười.Cả hai cùng đi xuống,2 đứa thường ngày thìđấu mồm nhau kinh khủng lắm.Nhưng không hiểu sáng nay uống nhầm thuốc gì mà từsuốt dọc đường đi.Không ai chịu mở miệng ra hết.Nó thì cứ đưa mắt ra ngoài nhìncảnh vật lúc ban mai.Còn hắn thì lo sợ,chảy cả mồ hôi hột.Còn thằng Duy thì bótay,không hiểu gì hết.
_ Anh L bệnh hả?
_ Ko
_ Anh hơi đói thôi - hắn cười.Hắn cố ý làm thế cũng chỉ đểđánh tan sự nghi ngờ của Duy.Hắn không muốn ai lo lắng cho hắn cả,càng khôngmuốn ai nhúng tay vào chuyện của hắn.Hắn là thế.Luôn ra vẻ mạnh mẽ để không bịai xem thường nhưng thật ra.Có những lúc hắn yếu đuối và rụt rè hơn ai hết.
_ Kít..............- tiếng xe dừng lại giữa những dòngngười qua lại,đang chạy tấp nập ùa vào trường học
_ Xuống thôi - hắn bỏ mặt nó để đi trước.Nhưng chợt khựnglại vì chỗ cánh cửa ấy,Đăng đang đứng.