r />
Đừng quá tin nhau…
Để ngàn đời phải đau….
(kw)
Mắt cô bé tối đi. Không phải là anh trai…mà là một nhóm người lạ mặt….
CHƯƠNG 63 – KHI ĐÃ BIẾT ĐẾN HAI TỪ PHẢN BỘI THÌ NHÂN CÁCH SẼ ĐI VÀO BÓNG TỐI
– Con nhỏ này phải không?
– Là nó!
– Nghe bảo không nói được?
– Uh!
– Thế thì quá khoẻ rồi!
Và những tràng cười cất lên.
Nim sợ hãi. Một lũ côn đồ. Chính xác! Chúng là một lũ côn đồ!
Cô bé thận trọng lùi lại. Hai tay nắm chặt. Đôi mắt mở to nhìn về phía chúng.
Vài giây sau, ba bốn tên chạy lại cầm chặt người Nim dẫn về phía công viên. Giờ này ở đó không có ai cả, chỉ toàn cây cối rậm rạp. Nim hoảng sợ vùng vẫy nhưng không thể thắng nỗi mấy tên bự con ấy!
– Nhìn cũng ngon nhỉ??? Ha ha!
Chúng nó nhìn Nim, thốt ra cái câu gớm ghiếc ấy rồi cười sảng khoái. Cô bé bặm chặt môi run sợ. Thế này là thế nào chứ??? Lũ côn đồ này là ai??? Kẻ nào sai chúng tới bắt Nim??? Chúng sẽ làm gì Nim??? Những câu hỏi cứ vây quanh khiến cô bé hoảng loạn. Chỉ trong vòng vài tháng trở lại đây mà Nim đã phải trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, cô bé không làm hại ai hết nhưng sao mọi sự xấu xa cứ đổ lên người cô bé thế này chứ?????
Trong bóng tối mù mịt, Nim không thể nhìn rõ được mặt của từng tên. Chỉ nghe được tiếng cười man rợ của chúng.
Và rồi, một tên nào đó tiếng lại phía Nim, mở cái miệng hôi sặc mùi thuốc lá:
– Mày xấu số nên mới bị tụi tao xử! Đừng trách bố mày nghe con!
Nim càng hốt hoảng vùng vẫy dữ dội. Tên đó nhìn thế thì càng cười lớn hơn, đưa đôi bàn tay gớm ghiếc nắm chặt lấy vai Nim, kề cái miệng nhơ bẩn chuẩn bị chạm vào mặt cô bé….
– Không!!!!!
Một tiếng hét vang lên từ đằng sau khiến chúng giật mình quay lại nhìn. Trong ánh sáng le lói của mấy cây đèn điện của công viên, Nim mơ hồ nhìn thấy một dáng người rất quen, rất quen…
– Thả nó ra đi! Thả bạn em ra đi anh!
Tiếng van xin thất thanh. Giọng nói đó, không thể nhầm được, là giọng của Tú Vân! Nim mừng rỡ! Tú Vân luôn biết có mặt đúng lúc mà!
Tên côn đồ dần dần nới lỏng tay, rồi thả Nim ra, tiến tới phía Tú Vân, ánh mắt đầy giận dữ:
– Mày bị điên hả Vân! Mày bảo tụi tao xử nó rồi lại tới phá đám là sao???
Nim nghe như sấm bên tai. Cái gì thế này??? Tất cả mọi chuyện…đều là do cô bạn thân sắp đặt cả sao??? Nim không thở nỗi được nữa…Có cái gì đó lớn lao trong lòng tan vỡ…
– Không được! Em không thể làm được! Nó là bạn em! Là bạn em! Hu hu!…. – Tú Vân đột ngột bật khóc nức nở.
– Nếu mày coi nó là bạn thì mày đã không bảo tao làm thế! Đồ con điên! Đi thôi tụi mày! – tên côn đồ mắng một hồi rồi tức giận bỏ đi.
Không gian lại yên ắng, thời gian đi vào im lặng, chỉ còn là Nim…và Tú Vân…
Tú Vân vẫn đứng đó, như bất động. Những giọt nước mắt lăn dài đôi má. Nim lồm cồm đứng d