i yêu thương Nim nhất… Lát sau, Nim cố gắng tươi tỉnh để bước ra bàn ăn, nhưng ra đến nơi thì không thấy Devil đâu cả. Nim tiến lại chỗ Angle, vỗ vai cậu nhóc rồi chỉ vào chỗ ngồi của Devil.
– À! Cậu ta có việc bận nên đi rồi! Và thế là chỉ còn Nim và cậu nhóc Angle. Tất nhiên với tính cách của Angle thì cậu ta chằng bao giờ chịu thả Nim về nhà một cách dễ dàng như thế. Cậu nhóc đã lôi Nim đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác trong thành phố mà chỉ bằng phương tiện thô sơ nhất là đôi chân. Và sự nghiệp “hành hạ” chỉ dừng lại khi Nim không thể đi tiếp được nữa. Vết thương do mảnh chai đâm phải sưng tấy lên khiến cô bé đau khủng khiếp nhưng Nim vẫn không nói với Angle.
– Bạn sao thế?- Angle hỏi khi thấy Nim dừng lại không đi nữa và thái độ hơi khác thường. Nim lắc đầu. Nhưng Angle cũng kịp nhìn thấy cái chân có miếng băng trắng đang dần dần chuyển sang màu hồng vì máu rịn ra của Nim. Cậu nhóc hốt hoảng chạy tới cúi xuống.
– Chân bạn làm sao thế? Nim chả biết nói gì, mà có nói thì cậu ta cũng không hiểu.
– Sao bị thương mà không nói??? – Angle đột ngột giận dữ khiến Nim ngạc nhiên. Cậu nhóc vừa lấy tay cầm chân Nim lên coi vừa đưa mắt nhìn cô bé với ánh mắt trách cứ. Nim bắt đầu thấy sợ sợ, không ngờ lúc Angle nổi giận cũng khiến người ta phải giật mình. Và Angle mở điện thoại lên gọi… – Alo! Tụi bây đem xe tới đây ngay cho tao, đường X phía bên trái. Nhanh lên! Nim hốt hoảng xua tay tỏ ý không cần thiết. Nhưng Angle chả nói gì cả. Cậu nhóc bắt Nim ngồi xuống và cứ nhìn cái chân cô bé chằm chằm.
– Bạn đã rất đau phải không?– Angle ngẩng đầu lên nhìn Nim. Cô bé lưỡng lự rồi cũng gật nhẹ đầu.
– Vậy tại sao lại im lặng?– Angle quát lên khiến Nim giật mình. Cậu nhóc lúc này còn khủng khiếp hơn cả Devil…
Đúng 5 phút sau, người của Angle xuất hiện. Cậu nhóc đỡ Nim lên xe trong khi cô bé chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nim cảm thấy vô cùng bối rối. Xe không đưa Nim tới bệnh viện mà chạy đến một ngôi nhà nằm ở ngoại ô. Nim ngạc nhiên khi thấy không gian ở đây cũng tựa tựa như ở nhà mình, cô bé bước xuống, Angle chạy đến nhấn chuông, cánh cổng từ từ mở ra. Nhưng hình như Nim không thể bước được nữa, chỗ bị sưng đã quá lớn, cứ đặt chân xuống nền đất là đau buốt, mà đi một chân thì chắc chắn sẽ ngã. Không do dự, Angle tiến lại và cõng Nim, tất nhiên cô bé không chịu, nhưng nhìn khuôn mặt đáng sợ của cậu nhóc lúc này, Nim đành phải im lặng. Angle đưa Nim vào trong nhà, một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn bà ấy rất trí thức.
– Ai thế cháu? – Bạn ạ! Chân bạn ấy bị thương!
– Đem vào đây! Thế là Angle cõng Nim vào căn phòng phía trong, và đó không khác gì là một phòng khám chuyên nghiệp. Nim được đặt trên một chiếc giường trắng tinh, người phụ nữ đeo găng tay y tế và bắt đầu tháo băng ở chân Nim ra, nhìn bà ta thực hiện các thao tác rất thành thạo, chắc chắn phải là người trong ngành. Khoảng nửa tiếng sau, cái chân của Nim đã được bôi thuốc và băng bó lại đàng hoàng, cũng không còn đau như tr