h. “Hi vọng cô gọi tới là nói với tôi đã tìm được người dẫn đoàn.”
“Không phải, tôi là muốn nói tiểu Ngô…… Hiện nay rất kém, không thể xuống giường được, cho nên nếu cô không đồng ý thì công ty thật sự phải đền tiền vì phá vỡ hợp đồng.” Nhân viên công ty nói nghe thực nản lòng.
Đề Lê bất đắc dĩ thở dài, biết bản thân đã bị đánh bại.
Việc này cùng với xuống địa ngục có gì khác nhau?
Trời ạ, cô đã trêu chọc ai a?
—Hết chương 5—
(Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Wap.Sh chúc các bạn vui vẻ)
Vì công ty du lịch đau khổ cầu xin cùng oanh tạc điện thoại, cuối cùng Đề Lê cũng tiếp nhận đoàn này. Cô liền đến công ty lấy tư liệu, cùng hành trình chi tiết.
Về nhà, Địch Ấp Chấn nhìn thấy tài liệu trên tay cô, liếc mắt một cái cũng không mở miệng nói chuyện.
Hôm cô đi, tuy rằng chuyến bay rất trễ nhưng Đề Lê bởi vì muốn đến sân bay sớm một chút nên không thể đợi Địch Ấp Chấn tan tầm, cô liền đi trước. Cô để lại một tin nhắn nói mình phải đi, vài ngày sau sẽ trở về, ghi cả số chuyến bay cùng tư liệu khách sạn mà cô dừng chân cho anh. Cô biết lúc này anh rất giận, cho nên cô để lại một chút thông tin chuyến đi của cô, hi vọng sau khi trở về có thể cùng anh hảo hảo nói chuyện.
Mang theo áp lực cùng sự cô đơn, Đề Lê bước vào làm việc với tâm trạng thật không thoải mái. Người chưa bay khỏi Đài Loan, cô đã bắt đầu nhớ anh, lúc này cô thật muốn làm tiểu nhân ti bỉ vô sỉ mà quay đầu bỏ chạy. Nhưng sự tập hợp của đoàn viên lại đánh mất suy nghĩ của cô, đem công tác bận rộn bao phủ cô.
Mãi đến hiện tại, khi hành trình đã được một nửa, cô đang ngồi tại Brussels (Bỉ) uống cà phê, đoàn viên đều đi mua sắm, cô chỉ có hai giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi, trong đầu lúc này đều là hình ảnh của anh.
Ra đi mấy ngày nau, cô quả thực bị dày vò. Bởi vì Tiểu Ngô hứa hẹn lung tung với người ta nên hành trình sắp xếp rất kín, khiến cả đoàn ngày nào cũng xuất phát lúc 6 giờ sáng và hơn mười giờ tối mới trở về khách sạn. Đến khi cô nhận được phòng thì cũng là 12 giờ. Mỗi ngày giấc ngủ của cô đều không đủ, vì giờ giấc không giống nhau nên cô ngay một cuộc điện thoại cũng không thể gọi. Bởi vì lúc này, chỉ sợ anh vẫn chưa rời giường.
Thời gian này thật không thoải mái, lúc cô đi không khí giữa hai người vẫn cứng ngắc, vài ngày nay cô thường nhớ đến anh, phát hiện mình thật là cô gái không lương tâm. Hồi tưởng lại, sự sợ hãi và bất an của cô biến mất không ít, có lẽ anh thật sự yêu cô, có lẽ anh không như cô lo lắng rằng một ngày nào đó tỉnh lại sẽ cùng cô chia tay.
Suy nghĩ mãnh liệt bao phủ cô, ngồi ở đầu đường, gió thổi có chút lạnh, cà phê trong tay thật ấm, cô chỉ hi vọng có thể bay trở về bên cạnh anh.
Anh luôn dung túng cô tự do bay nhảy, mệt mỏi trở về anh lại dịu dàng che chở chiếu cố cô, dùng nhiệt tình cuồn cuộn không ngừng mà bao lấy cô. Sau đó, cô lại đầy đủ năng lượng, lại một lần nữa bay đi.
Nhưng cô thật ích kỉ đi!
Chưa bao giờ nghĩ, lúc cô bay nhảy bên ngoài, anh cũng cần có người quan tâm, cần người chiế