Truyện tình yêu - Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố ChấpTrang 1
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
*khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.