Truyện kiếm hiệp - Ỷ thiên đồ long ký (chap 16 đến chap 40)
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
g Vô Kỵ nói:
- Không, không đâu. Cô biết tôi rất thích cô, tôi chỉ không muốn cô phải mạo hiểm một cách vô lý thôi. Tôi trở về là sẽ đi kiếm cô ngay.
Tiểu Siêu lắc đầu:
- Chỉ cần ở bên cạnh công tử, dù có nguy hiểm tới đâu em cũng không sờn. Công tử gia dẫn em đi theo nhé?
Trương Vô Kỵ cầm tay Tiểu Siêu nói:
- Tiểu Siêu, tôi cũng không dấu cô nữa làm gì. Tôi nhận lời Triệu cô nương đưa cô ta đi hải ngoại. Biển cả mênh mông, sóng gió ngày này sang ngày khác, phần tôi không đi không được, còn cô mạo hiểm như thế thật chẳng ích lợi gì.
Tiểu Siêu mặt đỏ lên nói:
- Nếu đi chung với Triệu cô nương thì em lại càng cần phải ở bên cạnh công tử.
Nói xong câu đó, trong mắt nàng dường như đã long lanh ngấn lệ. Trương Vô Kỵ nói:
- Cô lại phải đi với tôi là sao?
Tiểu Siêu đáp:
- Cái cô họ Triệu đó tâm địa ác độc, ai biết cô ta sẽ đối với công tử ra sao. Có em đi cùng, ít ra cũng còn có người trông nom công tử.
Trương Vô Kỵ chợt động tâm, tự hỏi: “Không lẽ cô bé này cũng có tình ý với mình chăng?” Chàng thấy lời của cô thật thành khẩn, không khỏi cảm kích, cười nói:
- Được rồi, cô đi theo cũng không sao, trên thuyền sóng to gió cả lúc ấy đừng than khổ.
Tiểu Siêu mừng quá, luôn mồm vâng dạ, nói:
- Nếu như em làm công tử bực mình thì công tử cứ vứt em xuống biển cho cá ăn.
Trương Vô Kỵ cười:
- Làm sao tôi bỏ cô cho đành.
Hai người tuy ở cùng với nhau lâu ngày, có khi trên đường khách xá không tiện, ngủ chung một phòng nhưng Tiểu Siêu biết mình thân phận tôi tớ, còn Trương Vô Kỵ trước nay chưa bao giờ bông đùa chớt nhả, lúc này chàng buột miệng nói ra: “Làm sao tôi bỏ cô cho đành” biết mình lỡ lời không khỏi đỏ mặt, vội quay đầu giả vờ nhìn ra song cửa. Tiểu Siêu cũng nhè nhẹ thở dài, đến ngồi bên cạnh chàng.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao cô em lại thở dài thế?
Tiểu Siêu nói:
- Công tử thực sự không bỏ được đâu phải chỉ một người. Chu cô nương của phái Nga Mi, Quận Chúa nương nương của Nhữ Dương Vương phủ, rồi mai này không biết bao nhiêu người nữa, lúc đó trong lòng công tử liệu có còn nhớ đến đứa tớ gái này nữa chăng?
Trương Vô Kỵ đi vòng lại trước mặt nàng chậm rãi nói:
- Tiểu Siêu, em từ trước đến nay đối với tôi tốt biết mấy, chẳng lẽ tôi không biết đến hay sao? Chẳng lẽ tôi lại vong ân phụ nghĩa, không biết người tốt kẻ xấu hay sao?
Chàng nói hai câu đó vẻ mặt đầy trịnh trọng, lời nói thật chân thành. Tiểu Siêu vừa thẹn thùng, lại vừa vui sướng, cúi đầu nói nhỏ:
- Em chẳng mong được công tử đối với em khác gì hơn, chỉ mong được làm một đứa a hoàn suốt đời hầu hạ công tử, cũng đã thỏa nguyện lắm rồi. Đêm qua công tử không ngủ, chắc là mệt lắm, thôi lên giường nghỉ một lát đi.
Nói rồi nàng liền trải chăn, hầu hạ chàng đi nằm, còn mình thì lại ngồi bên cửa sổ, chăm chú đan áo. Trương Vô Kỵ nghe tiếng sợi dây xích nơi cổ tay Tiểu Siêu leng keng như tiếng khánh, cảm thấy trong lòng bình an phẳng lặng, chẳng bao lâu đã thiu thiu ngủ.
Chàng ngủ một mạch