Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
n:
- Ê Cường, có biết chuyện có một thằng phục vụ chết ở đây chưa?
- Rồi, sao thế?- Hắn ngơ ngác.
- Nó chết vì bị điện giật đấy. Coi chừng mày là nạn nhân thứ hai đấy.
- Cha ông nói gở nhé.- Hắn ném luôn một quả ngủ sắc vào lão.
- He he.
- Á á đù má....
Hắn với lão Thanh đang giỡn thì nghe tiếng hét của anh Hường ở khu A rõ to làm cả bọn bỏ hết chạy lại. Thấy mặt anh tái mét. Miệng ngậm điếu ba số 5 mà môi run run:
- Sao thế anh Hường?- Hắn nhanh nhảu hơn hết thảy.
- Má bị điện giật tý chết. Nó hút kinh quá. May là tao đang ở trên cao chứ không chết cha tao rồi.- Anh nói giọng còn run rẩy.
Hắn với lão Thanh nhìn nhau tái mét. Cái miệng lão đúng là ăn mắm ăn muối. Mới nói là có người bị điện giật thật. Mà nói thế thôi chứ quán hắn cũng khá cũ rồi. Phải được hơn mười năm hoạt động nên có bị hở điện hay đường dây cũ kỹ là chuyện bình thường. Hắn mạnh dạn bảo anh Hường tắt điện khu A xong xắn tay áo dán mấy chỗ dây điện bị hở. Cả bọn nhân viên nhìn hắn mắt thao láo. Trong lòng thầm ngưỡng mộ quá. Tưởng gì lớn lao chứ mấy chuyện vặt vãnh này mấy lão còn không biết làm thì... làm đàn bà đi chứ làm đàn ông chi vậy? Hắn nghĩ bụng.
Dán hết mấy chỗ hở xong hắn ra đấu nốt mấy bóng điện bên khu C rồi bảo anh Hường bật điện lên. Nguyên cái Heo May sáng hẳn một màu sáng. Không chớp nháy. Dây điện treo lủng lẳng trên giàn hoa phía trên khu B, khu C và A làm không khí Giáng Sinh như tràn vào quán hắn. Một chút gì đó ấm áp len lỏi vào tâm hồn từng người. Hắn cảm thấy hài lòng với những gì mình và anh Hường làm được. Cũng coi như là đóng góp gì đó một chút sức lực làm mới Heo May.
- Làm tốt lắm cu.- Anh Hường giơ nguyên ngón tay cái tưởng thưởng hắn.
- Hê hê, em mà. Lúc nào có chương trình gì nhớ để em làm đấy nhé.
- Rồi, chỉ sợ mày không làm nổi thôi.
- Lúc đó rồi tính.
Đêm đó nhờ những bóng đèn Giáng Sinh, Heo May có lượng khách rất đông. Anh Hường và hắn khá hợp nhau, đều không thích quá màu mè hoa mỹ. Cứ bóng đèn màu trắng mà chơi. Nhìn vậy nó sáng sủa chứ chả cần nhấp nháy hay bóng đèn màu làm gì cho mệt. Có lẽ cũng vì thế mà nhân viên trong quán tối đó chạy rất nhiệt tình. Dù mệt nhưng thằng nào miệng cũng nở nụ cười. Cũng 23 rồi, sắp Giáng Sinh rồi. Hắn chợt thở dài. Mọi năm là đêm mai hắn cùng gia đình lại đi nhà thờ cầu nguyện. Ngắm hang đá hay có thể chỉ là tụ họp gia đình ăn uống mừng Chúa Giáng Sinh rồi.
Mười một giờ đêm quán vẫn còn mấy bàn trong khu C. Hắn hôm nay lại phải trực trên đó nên khi nào khách về hết hắn mới được nghỉ. Kéo cái ghế khu B sát khu C cũng sát luôn cái hồ cá ngoài cổng. Hắn ngồi sao cho tượng cô gái đứng trên hồ nước có thể che hắn khỏi tầm nhìn của quầy thu ngân. Giờ này má Kim hay ra đó ngồi. Má mà thấy hắn ngồi thể nào chả có chuyện. Giờ là lúc hắn được một mình tĩnh tâm nhớ về những kỷ niệm.
Năm hắn học mười một. Dù mối tình đầu của hắn không thành công nhưng ít ra hắn cũng có vài mối tình vắt vai cho quên đi cái nỗi đau khổ vì phải yêu đơn phương. Nhớ khi ấy Lâm