Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
i cười tươi. Hắn bảo:
- Nào! Chiến thôi em.
- Hihi, xem ai ăn xong trước nhé- Em cũng hào hứng chả kém gì hắn.
Nói là làm, hắn xịt tương ớt và tương đen đầy tô của hắn rồi bắt đầu thi ăn cùng em. Nhưng nói thi thì thi. Chứ em ăn chậm lắm, cứ từ từ thong thả. Làm hắn cũng phải nghĩ thầm trong bụng: “chắc số em sướng từ bé quá ^^!~”.
Bắt chước em hắn cũng ăn từ từ để cảm nhận hết mùi vị của tô phở, nước lèo ở đây được cái ngon. Không mặn quá cũng chả nhạt quá. Cho rau vào rồi mà vẫn vừa miệng. Đúng là khó kiếm quán nào nấu phở ngon như quán này.
Hai đứa ăn xong thì trời cũng ngớt mưa hẳn. Hắn tính tiền rồi hai đứa bước ra khỏi quán. Thấy ấm áp hết cả ruột gan vì tô phở vừa rồi. Cũng do em ăn chậm mà gần 30 phút hai đứa mới ăn xong nên quần áo cũng được hong khô đáng kể.
- Giờ đi xuống quận 1 chơi em đi- Hắn tiếp tục đề nghị.
- Xuống đó có gì chơi mà xuống hả anh?- Em ngập ngừng hỏi lại.
- Ờ thì….anh cũng chả biết. Cứ đi vậy thôi, hết tiền thì về. ^^!- Hắn cười cười ra vẻ xấu hổ vì em đã biết hắn là thằng “ếch ngồi đáy giếng” rồi.
- Hi hi. Xã ngốc quá. Giờ em muốn đi dạo cùng anh. Anh nói ngày xưa anh ôn thi gần đây mà. Dắt em đi coi đi. Được không nè?- Em nhìn hắn cười tươi.
- Uh, được nè, vậy mình đi bộ nhé. Chỗ anh ôn thi cũng gần đây thôi.
- Dạ….
Hai đứa lại sánh vai đi trong ánh mặt trời chiều Sài Gòn khi cơn mưa đến và đi còn nhanh hơn lốc xoáy. Cảm giác của hắn cũng như của em có lẽ chỉ có thể nói bằng một từ: “ấm”.
……………………………………….
Tình cờ mưa đến mưa đi.
Tình cờ em đến và đi cùng chàng.
Tình cờ chiều xuống dần tàn
Tình cờ anh biết, em…nàng thiên nga……..
* * *
Từ đường Nguyễn Đình Chiểu, hắn dắt em dọc theo đường Cách mạng tháng 8 rồi vòng sang Điện Biên Phủ rồi mới quẹo vô cư xá Đô Thành. Chiều chiều người Sài Gòn tan sở. xe chật ních các cung đường. Chỉ có hắn và em là cứ nhẹ nhàng đi trong tiếng xe cộ ồn ã. Quay lại nơi đây, hắn tự nhiên thấy bồi hồi sao sao. Dù gì thì hắn cùng hai thằng bạn thân đã có những kỉ niệm cuối đời học sinh thật đẹp ở đây.
Dừng chân tại trường tiểu học Lê Chí Trực. Hắn nói:
- Đây nè em, nơi tụi anh ôn thi ở đây đó.
- Ủa! sao lại là trường cấp 1 vậy cà?- Em thắc mắc hỏi hắn.
- Uh! Nhìn vậy thôi em ạ, chứ bên trong cũng hoành tráng lắm. Hồi tụi anh học thì đâu còn bàn ghế nữa. Người ta chuyển đi đâu hết á. Mấy phòng học của mấy nhóc thành phòng ngủ của tụi anh. Sân thượng thì thành nhà tắm của cả nam lẫn nữ. Ấy anh lộn, con trai tắm trên sân thượng, còn con gái tắm dưới trệt.
- Anh chỉ được cái bốp chat.- Em lừ mắt nhìn hắn.
- He he- Hắn chỉ biết cười trừ không nói.
Cứ đứng như vậy nhìn vào trường, giờ các học sinh trong trường cũng đang tan học. Nhìn các bậc phụ huynh dàn hàng ngang hàng dọc đón các bé về, hắn chỉ tặc lưỡi:
- Học sinh Sài Gòn sướng thật, đi đâu cũng có người đưa đón. Chả như tụi anh ngày xưa. Tự đi tự về bằng xe đạp hay đi bộ là thấy vui lắm