Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
ngồi cả buổi tối.
- Đêm qua thấy em nó chơi tới 10 giờ thì ngủ gục trên bàn phím, anh mới lấy cái ghế xếp với cái mền của anh cho con bé ngủ. Tội nghiệp con bé, cả đêm nằm lăn qua lăn lại, chắc khó ngủ lắm.- Anh chủ quán đứng đằng sau hắn nói.
- Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm ạ. Em có một số chuyện nên đành sắp xếp em nó ở đây mấy ngày. Không biết có phiền anh không ạ?- Hắn dè dặt hỏi
- Không có gì, quán anh ban đêm cũng ít người chơi nên cũng không có gì đâu em ạ.- Anh nói giọng cảm thông.
Hắn im lặng không nói gì nữa. Quay sang nhìn em, tự dưng thấy mình có lỗi với em thật nhiều, sao lại bắt em phải chịu cảnh khổ này cùng hắn. Nếu hắn cương quyết hôm qua, chắc giờ em đã ngủ ngon ở nhà rồi.
Sáng nay trời trong xanh lắm, hắn thấy thật thư thái, lay nhẹ em dậy, hắn thì thầm vào tai em:
- Dậy đi cô bé, sáng bảnh mắt rồi kìa. Muốn anh bị trễ học à?
- Ưm…..ứ chịu đâu, người ta đang ngủ mà- Em chả biết có cái tính nhõng nhẽo này từ bao giờ, chắc từ khi còn bé quá.
- Ngoan dậy đi, dậy anh dắt đi ăn sáng rồi mình đi xuống trường anh nào.- Hắn dỗ dành.
Lúc này em mới chịu mở mắt nhìn hắn. Chắc giờ mới nhớ ra mình đang ở đâu. Em giật mình vùng dậy rồi chạy biến vào toilet làm hắn chả hiểu mô tê gì. Cơ mà kệ, chắc em còn đang mộng du. Hắn ra tính tiền cho em rồi ra ngoài đứng chờ em ra.
Hai mươi phút sau mới thấy em ra, hắn cười cười hỏi em:
- Nãy làm gì mà chạy biến vô toilet như người mộng du thế?
- Hứ, tại em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng em lúc em đang ngủ chứ bộ.- Em lè lưỡi trêu hắn.
- Cơ mà anh nhìn hết rồi, có gì đâu mà giấu giấu diếm diếm kìa?- Hắn tỉnh rụi.
- Ứ, anh xấu. Em không chịu đâu. Hu hu, người ta bị anh nhìn hết mặt xấu rồi.
- Hì hì, có sao đâu. Anh thấy em ngủ rất dễ thương mà.
- Thật hông? Có mới nói nhé.
- Thật!
- Thế dễ thương chỗ nào?
- Không nói!
- Sao không nói?
- Bí mật.
- …………….
Em nhìn hắn hờn dỗi, hắn cũng chả thèm dỗ nữa. Hắn đôi khi ngọt ngào lắm, nhưng có lúc lại lạnh lùng một cách khó hiểu.
- Đi ăn em đi, anh đói.
- Dạ.- Em ngoan ngoãn đáp lời khi thấy ánh mắt hắn không còn vẻ đùa giỡn nữa.
Hai đứa cứ đi như thế trong ánh mặt trời đang từ từ lên sau những tòa nhà cao tầng. Hắn thích bình minh thế này. Mát mẻ se se lạnh vì trận mưa hôm qua còn hơi nước bốc lên. Nhìn xuống bờ kè, chỉ một màu đen ngòm dơ dáy. Hắn cũng thấy sao tâm trạng mình cũng đen tối như bờ kè vậy. Nhưng thôi, mọi chuyện rồi cũng qua. Hắn tự nhủ thế rồi dắt tay em đi nhanh hơn.
Tới trường hắn, hắn và em rẽ vào một quán ăn gần đó. Hôm nay hắn cho em ăn cơm tấm sườn, món mà hắn khá ưa thích. Tại hôm nay có tiền nên hắn cũng chơi sang một tý. Đến khi hai dĩa cơm được đặt ra trước mặt. Hắn phải dặn em trước:
- Em ráng ăn nhanh lên nhé. Anh sắp trễ giờ rồi nè.
- Em ăn như thế quen rồi mà. Tự dưng bắt em ăn nhanh cho đau dạ dày à?
- À ừ, anh xin lỗi, hay thế này nhé. Anh ăn rồi đi học trước. Em cứ ngồi đây ăn rồi kiếm quán café nào ngồi uống chờ anh về nhé. 11 g