Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
....
Hắn chả biết em là người thế nào nữa. Lãng mạn cũng lãng mạn quá thể. Làm cái bụng hắn sáng chưa ăn gì xóc muốn lộn ruột. Hắn ức chế. Chẳng lẽ... đè em vào bụi. Làm cho một “nháy” rồi đi tiếp. Nghĩ lại thấy thương hại em quá. Dẹp bỏ cái suy nghĩ ấy mà cố gắng chạy xe.
- Em nói đùa anh thôi. Cái đường này sắp bị giải tỏa để xây đường mới rồi. Em muốn đi để nhớ về nó thôi.- Giọng em buồn buồn nói sau lưng hắn.
- Ủa sao lại giải tỏa? Sao anh không nghe nói nhỉ?- Hắn hơi bất ngờ về điều này.
- Anh không thấy mấy nhà gần nhà em người ta đập bỏ hết đấy à? Tại ngã năm ngoài đó nó kẹt xe dữ quá. Nghe nói thành phố muốn xây thêm tuyến đường nữa để tránh kẹt xe gì ấy em chả biết. Nhà của em ở anh thấy rộng không? Thế mà có một triệu rưỡi một tháng đó. Cũng không biết bao giờ bị giải tỏa. Tụi em cứ ở vậy thôi.- Em giảng giải cho hắn hiểu.
- Ừ! Thế sau này nếu có bị giải tỏa thật thì em ở đâu?
- Thì thuê nhà chỗ khác. Không em... về ở với anh.- Em nói nửa đùa nửa thật.
- Anh ở quán chứ có phòng riêng đâu mà về ở. Mà em thế này anh nuôi không nổi đâu.- Hắn cũng đùa lại.
- Sao lại không nuôi được?- Em nhéo hông hắn.
- Á đau! Chứ em nghĩ sao vậy? Em còm nhom như thế chắc ăn sang lắm. Y như con mèo ấy. Mèo nó ăn ít nhưng mà ăn sang. Anh lấy gì mà nuôi em?
- Em ăn gì cũng được chứ bộ. Chỉ tại em cao quá nên nhìn mới ốm vậy chứ bộ.
- Cái đấy thì còn phải xem xét. Hề hề.
Hắn cười xởi lởi rồi lại tiếp tục công việc chú tâm lái xe của mình. Ra tới đường Nguyễn Văn Nghi. Hắn vòng lên chợ Gò Vấp. Hai đứa ghé vào một quán chè trong chợ. Hắn giật cả mình khi thấy em vào cái quán ngày trước hắn và Quỳnh gặp nhau lần đầu tiên từng ăn ở đây. Chẳng lẽ cái duyên cái số làm hắn, em và Quỳnh có một mối tương dao à? Hắn chả tin thế. Cho là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Chắc tại quán này ngon nên em thích là phải.
Em gọi luôn hai ly chè Thái. Chả cho hắn chọn món. Quay qua hắn cười he he:
- Ăn thử chè Thái đi anh. Ngon lắm đấy.
- Ừ! Không ngon anh bắt đền đấy.
Bà chủ quán mang ra hai ly chè Thái cho hắn và em. Hắn trước giờ có nghe chè Thái chứ cũng chưa ăn qua bao giờ. Tưởng có gì hay ho. Hóa ra toàn trái cây. Nào là mít Thái, nhãn chắc cũng của Thái rồi mấy thứ linh tinh gì chắc cũng của Thái hết. Hèn chi được gọi là chè Thái. Chè này không phải của người Thái. Mà những nguyên liệu của Thái đúng hơn. Hắn nghĩ thế.
* * *
Ăn xong hai ly chè em dành trả tiền với hắn. Nhất quyết không cho hắn trả. Hắn cười bảo:
- Cảm ơn em. Chỉ em hiểu anh. Đỡ tốn quá.
- Anh lại tưởng bở rồi. Tý nữa anh phải móc hầu bao đấy.- Em nói tỉnh bơ.
- Cái gì nữa? @@!- Hắn hoa cả mắt khi nghe em nói.
Rủi em vô shop mua quần áo thì hắn có... trốn luôn chứ ở đó mà chi với chả chung. Cơ mà nhìn em không giống một đứa con gái đua đòi. Hắn trước giờ quen con gái toàn con gái nhà lành. Chẳng em nào biết chưng diện hay trang điểm gì cả. Hắn tự thấy mình thật may mắn.
Đường về lần này em cho hắn đi đường Nguyễn Thái Sơn. Hắn mừng muốn rơi n