Truyện tình yêu - Yêu Hay Thương Hại ! Thất Bại Hay Chơi Dại !
Khỉ đuôi dài [OFF] Quản trị viên View:
order tự dưng bị dồn cục lại.
Ở ngoài sân khấu ban nhạc vẫn đang chơi mấy bài nhạc Pháp bất hủ. Các ca sĩ phòng trà thay nhau lên hát. Quán hắn đông vào hai ngày cuối tuần cũng vì mấy ông bà ca sĩ này. Phải thừa nhận mấy ông bà ấy hát live mà hay cực. Không như mấy ca sĩ trẻ bây giờ hát toàn nhạc vớ va vớ vẩn. Hát live thì không hát nổi. Nghe chả ra làm sao. Chính những ca sĩ phòng trà hắn thấy mới là những ca sĩ chân chính. Hát rõ lời và giọng cực khỏe. Họ không nổi tiếng vì họ không có nhà tài trợ. Cũng không thích bon chen quá vào ngành show biz Việt Nam quá đỗi tai tiếng. Hắn khá thân với ca sĩ Quốc Đại khi ấy. Anh lâu lâu gặp hắn cũng bắt tay rồi nói chuyện phiếm được một lúc. Xong lại tất tả chạy show. Một ngày anh và các ca sĩ khác có khi đi bảy tám phòng trà. Mỗi nơi cũng hát ba bốn bài. Tính ra một đêm hát hơn hai chục bài. Hơn cả một cái live show. Hắn nể mấy người đó lắm. Lại rất quý họ. Là những người đi lên bằng sức lao động của mình. Không phải là những người dựa dẫm vào mấy ông bầu này kia.
Hắn bớt khách nhìn lại cũng đã mười giờ tối. Hắn chợt nhớ tới em. Nãy giờ hắn chú tâm làm việc mà không nhớ là mình rút tai phone ra khi nào. Có khi em gọi hắn cũng chả biết. Vì từ lúc khách vào đông. Hắn chỉ có hò với hét. Không hò hét mấy người trong quầy bar cũng hò hét mấy đứa phục vụ. Đứa thì chữ xấu quá nhìn không ra. Đứa thì order không rõ số bàn. Làm mấy thằng tiếp nước đi loạn hết cả lên. Không những thế hàng hết hắn báo cho cả bọn biết rồi vậy mà thằng Phát anh thằng Phúc vẫn order được. Hắn đang đông khách còn gặp phải cái thể loại này thì ức chế. Chỉ muốn cầm dao đâm cho nó một phát.
Hắn gắn tai phone vào tai rồi chạy ra quầy rửa ly phụ cô tạp vụ rửa. Cô thấy hắn bước ra thì bảo:
- Để đó cô rửa cho. Con ở trong dọn dẹp đi.
- Thôi cô cứ để con rửa phụ cho. Cô rửa cả ngày rồi chắc cũng mệt lắm. Cô nghỉ tý đi.
- Cứ để cô.- Cô vừa nói vừa đẩy hắn vào quầy.
Hắn không chịu cứ nhất quyết đòi rửa. Cô đành chịu cái tính bướng bỉnh của hắn. Nhường bồn rửa ly cho hắn rồi lại xách chổi đi ra ngoài quét rác.
Quán có hai cô tạp vụ thì hắn rất thương cô làm buổi chiều. Cô và cô tạp vụ buổi sáng là hai chị em, cả hai người đã ngoài năm mươi cả rồi. Lại ở cùng nhà. Hắn được biết là tuy ở cùng nhà nhưng cô chịu khá nhiều bất công. Cũng vì cảnh ở thuê nên nó cực thế. Ai nói gì cũng đành nhắm mắt cho qua. Cô cố gắng nhịn nhục để cho đứa con gái duy nhất của mình ăn học. Cô cứ ốm nhom ốm nhách. Có ăn cũng không dám ăn. Hắn ngày nào cũng thấy khi ăn cơm cô chỉ dám ăn có cơm với rau. Còn thức ăn cô gói lại tối về đem cho đứa con gái. Đứa bé gái ấy nó mập phì ra. Chẳng bù cho mẹ nó tý nào.
Hắn thấy cảnh đó thì không nhịn được. Hắn biết buổi tối nhiều lúc dư thức ăn của tụi phục vụ. Bỏ đi còn có tội. Hắn lúc nào cũng để một phần thức ăn xin của anh Quý bếp trưởng cho cô. Còn phần cô để cô mang về cho con bé. Anh Quý thấy hắn làm thế cũng ủng hộ. Anh tuy không làm buổi tối nhưng nghe hoàn cảnh cô thì thương. Cùng hắn giấu diếm cho cô.