ọ rất bé nhỏ, mặc áo đỏ, trên đầu có hai cái đuôi sam nho nhỏ. Chúng là hai thằng nhỏ trạc độ mười ba, mười bốn thôi. Mỗi tên khuân vác hai túi đồ trên vai, có vẻ khá nặng nề, chắc là tiền bạc của ngân khố cũng nên? Tuy chúng ít tuổi như thế, khuân vác hai túi đồ khá nặng, mà vẫn còn chạy nhanh như bay, thật là hiếm có.
Không bao lâu, hai thằng bé áo đỏ đã chạy tới chân thành, Thừa Chí nghĩ: “Xem chúng bay ra ngoài thành bằng cách nào?”
Ngờ đâu, chúng không ngừng bước, cứ thế xông thẳng ra ngoài cửa thành. Bọn lính canh gác cổng thành chỉ thấy thoáng một cái, hai cái gì đo đỏ đã ở bên cạnh lướt qua, đang kinh ngạc thì lại thấy một cái bóng xám lướt qua, ra khỏi cổng thành còn nhanh hơn hai cái bóng đỏ kia. Chờ tới bọn lính định thần trông thấy rõ hai cái bóng đỏ là hai đứa bé và một người đàn ông mặc áo màu xám thì ba người đã chạy thật xa rồi.
Nhờ khinh công lợi hại, Thừa Chí theo dõi bấy nhiêu lâu mà hai thằng bé không hay biết gì cả. Ra khỏi thành chạy thêm bảy, tám dặm đường, hai thằng nhỏ tới một căn nhà lớn, liền nhảy ngay vào.
Tới gần, Thừa Chí thấy căn nhà đó xung quanh xây một bờ tường đen cao chừng hai trượng, nhưng không có cửa ngõ. Bờ tường đó sơn đen, trông rất ghê rợn và kỳ lạ. Nhứt là nhà không cửa ngõ, thật thiên hạ hiếm có. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nhảy luôn vào bên trong, không ngờ chân tường bên trong lại sâu hơn bên ngoài ba thước. Nghĩa là bên ngoài từ chân lên tới bờ tường cao hai trượng nhưng bên trong thì cao những hai trượng ba. Nếu không có võ công tuyệt đỉnh thì chàng đã bị ngã lăn đùng ra rồi. Bên trong lại có một bờ tường màu trắng xây xung quanh nhà như bên ngoài, nhưng cao hơn tường ngoài ba thước.
Khi chàng nhảy qua bờ tường trắng đó lại phác giác chân tường ở trong cũng sâu xuống ba thước, nhưng lần này chàng đã đề phòng không bị giựt mình như lần nhảy đầu. Trước mặt bờ tường thứ hai là bờ tường sơn màu xanh, bờ tường này cao hơn bờ tường thứ nhứt ba thước, và chân tường ở trong cũng sâu xuống ba thước như hai bờ tường trước.
Hết bờ tường thứ ba sơn màu xanh lại tới bờ tường thứ tư sơn màu vàng và bờ tường thứ năm sơn màu đỏ. Bờ tường sau càng cao những ba trượng rưỡi, khinh công giỏi đến thế nào cũng không thể nhảy qua được. Thừa Chí liền dùng “Bích Hổ Du Tường công” leo lên trên bờ tường chót. Chàng nghĩ: “Hai thằng nhỏ quyết không thể nào vác tiền bạc nặng như thế mà nhảy qua được bờ tường cao như thế này. Tất có cửa bí mật để cho chúng vào. Ta không quen biết chủ nhân, nay đột nhiên dò thám bí mật, tìm tòi cửa ngõ như thế này không tiện.”
Chàng leo lên tới trên bờ tường đỏ, nhìn vào bên trong thấy có một tòa nhà ba lớp, năm căn, nhưng yên lặng như tờ không thấy có một hình bóng người nào cả.
Chàng liền lớn tiếng kêu gọi:
- Hậu sinh đường đột, tự tiện nhảy vào quý trang, nhứt tâm muốn được bái kiến quý chủ nhân. Chẳng hay có cho hậu sinh được yết kiến hay không?
Chàng vừa nói dứt lời, đã nghe tiếng ở trong năm bờ tường dội ra. Nhưng trong nhà vẫn không thấy có tiếng người trả lời. Chờ giây lát, chàng lại kêu gọi một lần như trước nữa, bỗng trong lớp nhà thứ ba có mười mấy con chó lớn, dữ tợn như sài lang nhảy xổ ra, nhe răng múa nanh, lớn tiếng sủa, trông ghê sợ. Thấy hai thằng nhỏ võ công cao cường, Thừa Chí chắc chủ nhân phải là anh hùng hiệp sĩ, nên muốn kết làm bạn hữu. Bấy giờ thấy trong nhà thả chó ra sủa như vậy, chàng biết chủ nhân không muốn tiếp, liền nhảy ra ngoài, trở về nhà luôn.
Chàng bước chân vào tới nhà trong thấy Thanh Thanh bận rộn tíu tít, nào mướn người trồng hoa, nào mua hoa tươi, nào xây sàn gạch hoa, nào quét vôi sơn cửa, trang hoàng căn nhà trở nên một biệt trang rất hào hoa. Thừa Chí mừng thầm nghĩ rằng: “Không ngờ nàng lại là nội trợ tài ba lỗi lạc đến thế? ở Triết Giang lúc mới gặp nàng trên chiếc thuyền trông thật là hung tợn. Không đầy nửa năm, nàng đã thay đổi tính nết hiền hậu đến thế này rồi.”
Căn nhà đó rất rộng, mỗi người được dùng bốn, năm căn phòng, cả hai con Đại Oai và Tiểu Oai cũng được ở trong vườn hoa một cách thư thái dễ chịu. Cơm chiều xong, Thừa Chí kể lại cái nhà kỳ lạ cho mọi người nghe. Ai nấy cũng phải ngạc nhiên vô cùng, và không thể đoán ra được chủ nhân căn nhà đó là người như thế nào?
Trở về phòng nghỉ ngơi, Thừa Chí vẫn phải xếp đặt kế hoạch cần làm ở trên Bắc Kinh này. Chàng nghĩ: “Việc cần giải quyết mọi nỗi đau khổ cho nhân dân. Việc thứ hai là hành thích vua Sùng Chính để trả thù cho cha mình. Nhưng biết tên bạo chúa đó không khó, chỉ vì sư phụ đã nói: Hiện giờ bọn gian thần đang đắc thế, nếu nhà vua chết, qu