n xét thấy thế đánh và thế đỡ của hai con rắn kia giống hệt pho võ nói trên. Có lẽ xưa kia, Kim Xà Lang Quân xem rắn chiến đấu mà sáng tác nên pho quyền này chắc? Chăm chú nhận xét từng ly từng tí thân pháp của con rắn nhỏ, chàng dần dần lãnh ý hội thần ngay. Chàng nhận thấy thân pháp con rắn nhỏ còn linh động hơn pho quyền nọ nhiều. Tại thấy con rắn to giữ thế thủ rất nghiêm mật, chàng ngẫm nghĩ không biết con rắn nhỏ dùng thế công nào mà thắng nổi địch thủ?
Thấy Thừa Chí chăm chú ngẩn cả người ra, Thanh Thanh nghĩ thầm: “Không ngời anh ta lại có tánh trẻ con như vậy.”
Lúc ấy, tên ăn xin vẫn tiếp tục nhai thứ thuốc vàng, nặn thành sợi dây thứ hai, rồi quanh hai vòng dây nữa là ngoài cái vòng dây thứ nhất. Mỗi cái vòng dây cách nhau độ một thước.
Bố trí xong, y lộ vẻ hớn hở, rồi cúi xuống xem hai con rắn đánh nhau. Con rắn nhỏ nhảy xổ vào mấy lần, đều bị khói đỏ đẩy lui. Thừa Chí nghĩ thầm: “Mỗi lần tấn công là con rắn nhỏ dùng một thế công mới. Khói đỏ của con rắn lớn phun ra ngày càng nhạt. Cứ thế này mãi, con to tất phải thua mất!”
Ngờ đâu con rắn to đột nhiên phản công, há mồm nhe răng định đớp con rắn nhỏ. Nhưng con nhỏ lanh lẹ và luồn tránh khôn khéo lắm, nhiều khi nó sắp bị con to cắn được, nhưng con rắn nhỏ tránh sang phải một cái rất lẹ và thoát khỏi nanh vuốt của địch thủ ngay. Thoắt lúc con nhỏ vươn mình lên trên không, con rắn to nhô theo định cắn đuổi con kia nhưng con nhỏ ở trên không mà biết lộn vòng quay đầu lại đâm luôn vào mắt địch thủ. Thế là con rắn to bị mù ngay một mắt.
Thấy con vật đánh nhau hay quá, Thừa Chí không nhịn được bỗng la lớn: “Hay quá” Lúc ấy con rắn to bị thương một mắt chui ngay vào trong động. Lúc ra đã nhanh mà lúc rút lui cũng vậy, chỉ trong nháy mắt, cả một thân hình dài hơn trượng của nó mà đã biệt vô tăm tích rồi. Con rắn nhỏ đuổi tới cửa động, phun hơi vào bên trong.
Thanh Thanh bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, liền kêu lên một tiếng:
- Trời ơi!
Nàng vội năm lấy cánh tay Thừa Chí. Biết nàng vì ham xem hai con vật đánh nhau, đến gần quá, liền nghĩ tới con Băng Thiềm của Hồ Quế Nam tặng cho giải độc rất linh nghiệm cũng may có đem theo trong người, vội lấy ra để vào mồm nàng.
Thanh Thanh hít liền mấy hơi, cảm thấy một hơi lạnh thấu suốt tâm can, bịnh nhức đầu khỏi ngay tức thì.
Trông thấy con Băng Thiềm của Thừa Chí, tên ăn xin trố mắt lên nhìn tỏ vẻ thèm muốn. Bỏ con Băng Thiềm vào túi, Thừa Chí kéo Thanh Thanh lùi lại vài bước, nghĩ thầm: “Tên ăn xin bắt rắn này cũng tinh đời đấy, thoáng trông đã biết con Băng Thiềm của ta là vật quý rồi. Hằng ngày y gần gũi các loại rắn độc mà có con Băng Thiềm phòng thân thì còn gì bằng nữa.”
Lúc ấy trong động lại có khói đỏ phun ra, nhưng con rắn to chịu không nổi hơi xì của con nọ, lại muốn xông ra tái chiến. Quả nhiên, khói đỏ nhạt dần, con rắn to lại chui ra, vì thiếu một mắt, linh động kém lúc trước nhiều. Đánh được một lát, con rắn to lại bị địch thủ đâm mù nốt con nữa. Thế là con rắn phải vội quay trở về động để trốn tránh. Ngờ đâu con rắn nhỏ đã nhẹ nhàng chạy tới cửa động đợi chờ rồi. Hết lối đi con rắn to liền nhanh mồm đớp luôn con nọ vào bụng và nuốt luôn và trong bụng.
Thừa Chí, Thanh Thanh ngạc nhiên quá, vì rõ ràng con rắn nhỏ đã toàn thắng rồi tại sao bỗng dưng lại bị kẻ địch nuốt một cách dễ dàng như thế được? Nhưng sau đó, con rắn to lăn đi lộn lại, có vẻ đau đớn vô cùng. Rồi tới khi con rắn to nằm ngửa ra thì con nhỏ đã cắn thủng bụng địch thủ mà chui ra rồi.
Thanh Thanh thở dài nói:
- Thật không ngờ con rắn nhỏ này lại giảo hoạt và độc ác đến thế.
Tiếp theo đó, con rắn nhỏ đứng thẳng mình lên, chỉ có một khoảng đuôi chấm mặt đất mà thôi. Rồi nói dần dần hít hết những khói đỏ còn lại đang lơ lửng trên mặt đất vào cả trong bụng. Nó đi vòng quanh con rắn to một vòng, rồi cắn lưỡi con nọ lùi kéo vào trong động. Thân hình nó bé nhỏ hơn con kia nhiều nhưng nó lôi kéo con kia nhẹ nhàng lắm. Không biết sức lực của nó ở đâu tới mà mạnh kinh khủng như vậy. Thừa Chí và Thanh Thanh đều ngạc nhiên vô cùng. Không bao lâu, con rắn lại bò ra, thần sắc của tên ăn xin nghiêm trọng tức thì.
Bò tới cạnh vòng thuốc vàng, con rắn lộn một vòng lùi vào giữa. Thanh Thanh hỏi:
- Sợi màu vàng quanh kia là cái gì thế?
Thừa Chí đáp:
- Chắc là thứ thuốc khắc chế rắn, tỷ như thuốc hồng hoàng chẳng hạn.
Chỉ thấy con nọ chạy vòng quanh mấy vòng, bỗng đứng thẳng dậy, dùng đuôi quẫy mạnh một cái, nhảy qua khỏi cái vòng bên trong. Tên ăn xin có vẻ hoảng hốt.
Con rắn lại chạy quanh như trước, và cũng dùng đuôi quảy