để con Băng Thiềm xuống, ta sẽ để cho đi. Các người có biết lão già này hung ác như thế nào không?
Chưa hề thấy người nào lại ương ngạnh đến thế, Thanh Thanh đang định trả lời, Thừa Chí đã cướp lời nói trước:
- Ngài là ai thế?
Chỉ thấy tên ăn xin trợn đôi mắt lóng lánh, hai tay giơ cả ra, và đang định nhảy xổ tới. Thừa Chí nghĩ thầm: “Tên ăn xin vô lễ này muốn chịu khổ chắc?”
Lúc ấy, đằng xa bỗng có tiếng khí giới va chạm, mấy người hò hét chạy đuổi tới. Phía đằng trước, có hai thằng bé áo đỏ, đều vai mang một gói đồ lớn, vừa chạy vừa đánh đỡ. Phía sau có bốn năm người công sai đuổi theo. Người đi đầu là Độc Nhãn Thần Long Đơn Thiết Sinh. Tay y cầm một thước sắt, cứ nhằm yếu huyệt của hai thằng bé mà điểm. Hai thằng bé chống đỡ không nổi, chạy thẳng tới cạnh tên ăn xin, lớn tiếng kêu gọi:
- Tề sư thúc, Tề sư thúc.
Vừa nói, hai thằng bé vừa vứt hai gói đồ tới. Tên ăn xin giơ tay ra đón lấy hai gói đồ đó, để xuống đất. Hai thằng nhỏ vứt xong gói đồ nặng, chân tay lanh lẹ hơn trước, liền xông vào đánh Đơn Thiết Sinh hăng hái hơn trước nhiều.
Tên ăn xin thấy mấy tên công sai kia võ nghệ tầm thường không đếm xỉa tới, chỉ nghĩ tới con Băng Thiềm, liền nhảy xổ vào, hai tay nắm luôn đầu vai Thừa Chí. Không muốn vô duyên vô cớ lộ võ công cho người hay biết, Thừa Chí quay đầu ù té chạy, trốn núp phía sau Đơn Thiết Sinh. Thoạt tiên cạnh tên ăn xin có vẻ ngơ ngác, nay mới hay hai tên là thù địch, tinh thần phấn khởi, múa cây thước sắt tấn công lia lịa, thì nghe “ối chà!” một tiếng, một tên nhỏ áo đỏ đã bị gậy sắt điểm trúng yếu huyệt ở trên vai. Còn một tên hoảng, Đơn Thiết Sinh thừa cơ đá luôn một cái trúng luôn thằng thứ hai. Tên ăn xin ung dung đứng yên, dõng dạc nói:
- Ta tưởng là ai không ngờ là Đơn lão sư.
Đơn Thiết Sinh nói:
- Ngài quý tánh danh là gì? Tôi táo gan yêu cầu ngài cho anh em chúng tôi được ăn miếng cơm yên lành.
Tên ăn xin nói:
- Tôi là kẻ ăn mày thì làm gì có tên họ chớ?
Nói xong, y cúi xuống giải huyệt cho hai thằng bé. Lúc ấy, có hai tên công sai nhặt hai gói đồ lên. Tên ăn xin bỗng hú một tiếng còi, hai thằng nhỏ xông tới, mỗi đứa dùng một chưởng đánh ngã một người công sai, rồi cướp luôn gói đồ mà chạy.
Đơn Thiết Sinh đuổi theo quát lớn:
- Tiểu tặc táo gan thật, có mau để xuống trả ta không?
Hai thằng bé áo đỏ cứ lẳng lặng chạy thật nhanh. Thấy Đơn Thiết Sinh đuổi theo giơ thước sắt ra, sắp điểm trúng thằng bé chạy sau. Đột nhiên tên ăn xin nhảy ngang tới định cướp cây thước sắt. Tuy chỉ có một mắt, Đơn Thiết Sinh võ công cao cường, giơ ngược cây thước sắt, định đánh trở lại điểm vào yếu huyệt ở cổ tay của kẻ đánh trộm.
Tên ăn xin vội trầm cánh tay xuống, và dùng bàn tay trái phản kích lưng địch. Muốn thử sức lực của đối phương, Đơn Thiết Sinh liền giơ một cánh tay trái ra đỡ. Ngờ đâu tên ăn xin rụt luôn tay lại, lộn một vòng nhảy ra ngoài hơn trượng rồi theo sau hai thằng nhỏ chạy luôn.
Thấy thân thủ của y nhanh nhẹn như vậy, Đơn Thiết Sinh cũng phải kinh hãi nghĩ thầm: “Bên ta tuy nhiều người thật, nhưng ngoài ta ra, mấy người kia võ nghệ tầm thường quá. Viên tướng công và cô nương nọ không muốn giúp ta, một mình địch saonổi bọn đạo tặc kia?”
Nghĩ vậy, Đơn Thiết Sinh ngừng chân không đuổi nữa, tới gần Thừa Chí cúi chào và nói:
- Tiểu nhân đáng chết thật!
Thừa Chí và Thanh Thanh thấy y nói như vậy, đều ngạc nhiên không hiểu liền hỏi:
- Đơn đầu lãnh chớ có khách khứa như vậy. Chẳng hay tên ăn xin kia là hạng người thế nào thế?
Đơn Thiết Sinh nói:
- Mời hai vị hãy vào trong đình này nghỉ chân đã. Tiểu nhân sẽ bẩm báo sau.
Ba người vào trong đình ngồi yên rồi, Đơn Thiết Sinh mới đem hết tiền nhân hậu quả kể cho Thừa Chí và Thanh Thanh nghe.
Thì ra bắt đầu từ tháng trước, ngân khố của Bộ Hộ liên tiếp bị mất trộm ba lần, tổng cộng mấy nghìn lạng bạc. Số tiền bạc đó tuy không nhiều, nhưng nó là tiền bạc của nhà vua, mà ở ngay kinh thành trong ngân khố của Bộ Hộ mà trộm mới là một việc quan trọng.
Không hiểu tại sao hai ngày sau, nhà vua hay tin đó liền cho triệu Bộ Hộ Sát thượng thơ và Cửu môn đề đốc Chu đại tướng quân lên điện khiển trách một hồi. Nhà vua truyền phán, trong một tháng phải bắt được tên trộm ấy. Bằng không hoàng thượng sẽ cách chức tất cả các quan lớn nhỏ của hai cơ quan đó. Thế là bọn công sai bị thượng cấp truy cứu và đè nén, đều kêu khổ kêu oan, cả gia quyến của họ cũng bị câu thúc.
Ngờ đâu, quan sai càng truy nã điều tra riết, ngân khố lại càng bị mất trộm liên tiếp. Bọn công sai lo sợ quá, đ