y chàng Câm đã lẳng lặng đấu với Trình Kỳ Tư rồi. Cả hai cặp cùng nhau tranh đấu rất kịch liệt. Một lát sau, mọi người bên Ngũ Độc giáo đều xông cả lên. Hồ Quế Nam, Thiết La Han, và Thanh Thanh cũng rút khí giới ra tiếp chiêu. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược hung hăng như lang hổ nhảy xổ đến đánh Thanh Thanh.
Chắc thế nào mụ kia cũng có sự oán thù rất lớn, Thừa Chí tuy không biết rõ, nhưng chàng đoán chắc thế nào cũng có việc liên can với Kim Xà Lang Quân, vì khi mụ vừa biết Thanh Thanh là giòng dõi của Kim Xà Lang Quân, liền bất chấp hết thảy, xông lên cảnh cáo liền.
Thừa Chí nghĩ: “Mụ nọ ra tay độc ác lắm, ta không thể nào để cho mụ gần gũi Thanh Thanh được.”
Nghĩ đoạn, vừa thấy Hà Hồng Dược sắp tiến sát tới mình người yêu, chàng nhảy phắt lại, nắm lấy lưng kẻ địch, nhấc bổng lên, rồi vứt ra phía xa. HàThiết Thủ sầm nét mặt lại, giơ ngón tay trỏ bên phải để lên mồm thổi lên một cái. Giáo chúng lúc nhảy vào thì rất hăng hái và khi lùi về cũng rất nhanh nhẹn. Thoáng một cái, bọn giáo chúng đã trở lại đứng cạnh Giáo chủ xếp hàng như cũ. Hà Thiết Thủ mỉm cười nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công nho nhã văn vẻ như thế, không ngờ lại có võ công tuyệt diệu như vậy, cho tôi lãnh giáo vài hiệp có được không?
Thừa Chí đáp:
- Chúng tôi xưa nay không quen biết các bạn của quý giáo bao giờ, và không biết chúng tôi mang lỗi với các bạn ấy ở đâu, mong cho hay rõ, để tôi biết mà xin lỗi.
Mặt đỏ bừng, Hà Thiết Thủ thỏ thẻ nói:
- Sự thật, việc của chúng tôi chỉ có liên quan với nhà cầm quyền thôi. Viên tướng công không hiểu rõ nguyên nhân bên trong thì coi như không có việc gì nữa. Nhưng lúc này bỗng có Kim Xà Lang Quân dây dưa vào nên tiểu muội mới xin hỏi một câu, chẳng hay Kim Xà Lang Quân hiện giờ ở đâu?
Thanh Thanh kéo tay áo Thừa Chí rồi khẽ nói:
- Anh đừng nói cho họ biết nhé!
Thừa Chí hỏi Hà Thiết Thủ rằng:
- Xưa nay Giáo chủ vẫn quen biết Kim Xà Lang Quân phải không?
Hà Thiết Thủ đáp:
- Y với tệ giáo liên can rất mật thiết. Cha tôi cũng vì y mà phải về chầu Trời. Hai vạn giáo hữu của tệ giáo đều muốn kiếm y.
Thừa Chí và Thanh Thanh đều giật mình kinh hãi, tuy chưa được gặp, cả hai người cũng biết Kim Xà Lang Quân thần xuất quỷ mật, đi đâu cũng gây thù địch, Ngũ Độc giáo cám ơn ông ta, không phải là chuyện kỳ lạ gì cả.
Thừa Chí nói:
- Kim Xà Lang Quân ở cách nơi đây hàng vạn dặm, có lẽ quý vị không bao giờ có thể gặp mặt ông ta được.
Hà Thiết Thủ nói:
- Nếu vậy, chúng tôi phải giữ con trai của y để tế lễ cha tôi đã.
Vừa nói vừa tủm tỉm cười, mặt nàng lúc nào cũng bẽn lẽn xấu hổ, không khác nào một thiếu nữ trong khuê các vậy, nhưng có ngờ đâu lời nói của nàng lại lợi hại đến thế?
Thừa Chí nói:
- Từ xưa tới giờ, người nào gây nên tội lỗi thì người ấy phải chịu. Quý vị có thù hằn với ông ta thì cứ việc đi kiếm thẳng ông ta mới phải.
Hà Thiết Thủ nói:
- Hồi cha tôi sắp tắt thở, tiểu muội mới lên ba. Hai mươi năm nay, tiểu muội đã kiếm khắp mọi nơi, đều không thấy tung tích của Hạ tiền bối. Bây giờ chúng tôi giữcông tử này ở lại, lẽ dĩ nhiên ông ta phải lại đây tìm kiếm, như vậy chúng tôi có thể thanh toán những dĩ vãng ngay.
Không thể nhịn được nữa, Thanh Thanh nổi giận quát lớn:
- Hừ, đừng có mơ mộng hão huyền làm gì? Ta đi báo cho cha ta hay, các người sẽ bị chém giết chết hết.
Hà Thiết Thủ quay đầu hỏi Hà Hồng Dược rằng:
- Nó có giống cha nó không?
Hà Hồng Dược đáp:
- Hình dáng, mặt mũi nói giống cha nói như đúc, và cả tánh nết cũng vậy, không khác một tí nào.
Hà Thiết Thủ thỏ thẻ nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công, xin mời quý vị lại nhà, tiểu muội chỉ giữ một mình Hạ công tử ở lại đây thôi!
Nói xong, nàng xua tay, hình như tiễn khách ra về vậy.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Họ chỉ căm hờn một mình chú Thanh thôi, hiện giờ tình thế ở đây hiểm nghèo lắm, ta hãy đưa nàng ra khỏi đây trước. Còn những người khác, dù không tẩu thoát được cũng không đến nỗi nguy hiểm cho lắm.”
Nghĩ đoạn, chàng cúi chào một cái, miệng nói:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ tái kiến!
Chưa dứt lời, chàng bỗng ôm ngang lưng Thanh Thanh lên, cặp vào cạnh nách, rồi chạy về phía chân tường. Nhưng bờ tường quá cao, lại thêm cắp Thanh Thanh bên hông, chàng không thể nhảy lên được, liền dùng hai tay bưng ngang người yêu ném thẳng lên trên bờ tường và la lớn:
- Chú Thanh, cẩn thận!
Mọi người bên Ngũ Độc giáo đều nổi giận kêu la, ám khí tung lên như mưa, chàng bèn múa hai tay áo lên chống đỡ, tất cả ám khí đều rơi xuống đất hết, Thanh T