của nàng lợi hại vô cùng, không những hơn Đồng Huyền, Mẫn Tử Hoa và còn trên cả năm anh em họ Ôn nữa.
Thừa Chí lo ngại Thanh Thanh và các người lâm nguy, không muốn luyến chiến, mấy lần phi thân tới gần, định dùng thủ pháp cầm nả để đoạt kim câu của nàng nọ, nhưng mấy lần nàng đều tránh khỏi kịp thời. Đấu hơn ba mươi hiệp, Thừa Chí vẫn không sao đánh lại được nàng, nóng lòng sốt ruột, thò tay rút luôn Kim Xà bảo kiếm ra, một luồng ánh sáng lấp lóe làm choáng cả mắt đối phương.
Từ khi xuống núi Hoa Sơn tới giờ Chàng hầu như chưa bao giờ phải sử dụng tới kiếm pháp, nhưng hôm nay vì sốt ruột cứu nguy và gặp phải đối thủ lợi hại quá nên chàng phải sử dụng cả tới Kim Xà kiếm và kiếm pháp Hoa Sơn, chỉ thấy một luồng kiếm khí cuồn cuộn lạnh lẽo cuốn chặt lấy hai cái móc câu của Hà Thiết Thủ, nàng ta sợ hãi quá vội nhảy lui ra xa hơn trượng. Thừa chí cũng không ham chiến, liền nhắm hướng khách sạn lao đi như một làn khói mỏng.
Nhảy vào trong phòng thừa chí thấy đồ đạc ngổn ngang dao kiếm vứt bừa bãi liền sợ tái mặt Thấy Hồ Quế Nam đang nằm lăn trên sàn, thừa chí vội đỡ dậy giải huyệt rồi hỏi:
- Mọi người đâu cả rồi?
- Thanh Thanh cô nương bị Ngũ Độc giáo bắt cóc… đi…
Thừa Chí kinh hãi, vội hỏi:
- Còn Sa Thiên Quảng, các người đâu?
Hồ Quế Nam chỉ tay lên trên nóc nhà. Không kịp hỏi han thêm nữa, Thừa Chí nhảy ngay lên mái nhà, trước hết trông thấy Đại Oai và Tiểu Oai hai con đười ươi đang ôm chặt lấy chàng Câm, mồm kêu chít chít, hình như chúng không biết làm cách gì để cứu chữa. Vừa thấy Thừa Chí chúng liền nhảy xổ lại, giơ tay giơ cẳng, hình như muốn kể lể sự thể cho chủ nghe, nhưng không sao nói ra lời được. Thừa Chí lại thấy Sa Thiên Quảng mặt xạm đen xì biết y bị trúng độc rất nặng. Cũng may không một ai chết, nhưng tất cả các cao thủ trong nhà đều bị thương hết, thật là đại bại chưa từng thấy bao giờ. Còn Thanh Thanh không biết bị bắt đưa đi về phương hướng nào? Thừa Chí nghiến răng giận dữ, tự khi trách rằng:
- Sao ta lại có thể hồ đồ đến như thế được? Để cho con tiện tỳ nó giữ chân mà không hay biết gì cả!
Trong lúc ác chiến, tất cả kẻ hầu người hạ đều bỏ chạy hết cả. Mặt trời đã sáng tỏ, thấy kẻ địch đã đi rồi, bọn người nhà mới trở về lần. Thừa Chí ẵm chàng Câm xuống dưới nhà, đặt nằm lên trên giường, rồi viết mấy chữ cho người đem tới khách sạn, nhờ Uyển Nhi đi lấy hộ con Băng Thiều về chữa cho mọi người.
Một mặt băng bó cho Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam mấy người, một mặt Thừa Chí hỏi tình hình kẻ địch đến đây tập kích như thế nào? Vì lần trước bị thương, Thiết La Hán vẫn phải nằm dưỡng thương ở trên giường nên không việc gì. Thấy Thừa Chí hỏi tới, Thiết La Hán liền nói:
- Lúc canh ba, Đại Oai và Tiểu Oai phát giác tung tích của địch trước, liền kêu gào “chít chít” loạn xạ và kéo chàng Câm lên trên nhà, mười mấy tên địch xông lại bao vây chàng Câm và hai con đười ươi. Thấy hai con vật giậm chân trên mái ngói động, mọi người đều lên cả trên nóc nhà ứng chiến. Tôi nằm cạnh cửa sổ trông thấy rất rõ chỉ vì đuối sức quá không sao lên giúp được, nóng lòng vô cùng, lại thấy Câm huynh, Sa huynh, và Trình lão phu tử đánh mấy kẻ địch bị thương. Sau kẻ địch càng ngày càng tới nhiều quá, mọi người vừa đánh vừa lui. Ở trong nhà này, bất cứ một nơi nào đều là chiến trường cả. Rốt cuộc ai nấy đều bị thương hết, còn cô Thanh Thanh thì bị chúng bắt đi mất. Viên tướng công… chúng tôi có lỗi với Tướng công lắm.
Thừa Chí nói:
- Lần này tôi bị trúng kế Điệu Hổ Ly Sơn của địch. Bây giờ sự thể đã lỡ rồi, chỉ có cách cứu chữa các người bị thương là cần hơn cả.
Chàng vào chuồng ngựa, lấy ngựa ra cỡi phóng vào thành, sắp tới căn nhà kỳ quái, chàng liền ngừng lại, buộc ngựa vào cây, rồi đi tới trước nhà đó, vượt tường nhảy vào. Vừa lo vừa giận, chàng liền lớn tiếng kêu gọi:
- Hà giáo chủ, xin mời ra đây tôi có lời muốn thưa cùng.
Một loạt tiếng vang dội lên rồi giữa bức tường màu vàng có cánh cửa sắt mở ra, và tiếp theo tiếng chó sủa vừa nổi lên, mười mấy con ác khuyển ra, theo sau có mấy chục người.
Thừa Chí nghĩ thầm: “Lúc này ta không thể nào nể nang chúng được, phải ra oai cho chúng khiếp đảm đã!”
Nghĩ đoạn, chàng liền phi luôn mười mấy cái Kim Xà chủy vào lũ chó. Con nào con nấy đều bị thủng óc nằm lăn ra chết. Chàng đi vòng quanh các con ác khuyển, hai tay khảy hết mười mấy cái Kim Xà chủy rồi bỏ luôn vào túi.
Giáo chúng Ngũ Độc giáo định bụng lúc chàng bị lúc chó bao vây là phun luôn chất độc để hãm hại. Ngờ đâu chàng lại giết