n cho gân cốt không còn hơi sức. Y thở mấy lần rồi hỏi:
- Tiểu tử … tên … tên ngươi là..
Nói đến đây y hụt hơi không nói tiếp được nữa. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: “Lúc này nếu như y có đổi ý, đột nhiên mở lòng từ bi, muốn cứu hai người ra thì cũng không sao làm được. Việc gì mình phải phí lời với y làm gì, đi xem đường hầm có lối khác đi ra không là hơn”. Nghĩ thế quay mình lại, theo đường hầm đi tiếp về phía trước. Cô gái nói:
- Bên mình cháu có đồ đánh lửa, tiếc rằng không có đèn nến gì cả, có lửa cũng tắt ngay.
Trương Vô Kỵ nói:
- Đừng đánh lửa vội.
Chàng đi tiếp về phía trước thêm mấy chục trượng nữa thì đến cuối đường hầm. Hai người mò khắp nơi, Trương Vô Kỵ mò được một cái thùng gỗ, mừng nói:
- Có đây.
Giơ chưởng lên đánh xuống đập vỡ cái thùng, thấy trong thùng đầy bột, không biết là vôi hay là bột mì. Chàng nhặt một mảnh gỗ lên nói:
- Cô đốt lửa lên.
Cô tiểu hoàn lấy ra hỏa đao, hỏa thạch, bùi nhùi đánh lửa lên châm vào thanh gỗ, đột nhiên lửa cháy bùng lên chói cả mắt, mảnh gỗ bén lửa ngay. Hai người sợ đến nhảy dựng lên, mũi ngửi thấy mùi khét của diêm sinh. Cô gái nói:
- Thuốc súng đó.
Cầm mảnh gỗ giơ lên cao, nhìn lại bột trong thùng gỗ quả nhiên là thuốc nổ đen sì. Nàng cười khúc khích:
- Nếu như lúc đốm lửa tóe ra bén vào hỏa dược, e rằng cả tên ác hòa thượng ở bên ngoài kia cũng tan xác.
Lại thấy Trương Vô Kỵ ngơ ngẩn nhìn mình, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, thần sắc thực là khác lạ, liền mỉm cười hỏi:
- Công tử sao thế?
Trương Vô Kỵ thở dài một tiếng, nói:
- Thì ra, thì ra cô … cô đẹp đến thế.
Cô tiểu hoàn che miệng cười, nói:
- Cháu sợ hết hồn, quên cả giả trang khuôn mặt.
Nói rồi đứng thẳng người lên. Thì ra cô ta chẳng gù lưng, cũng không khập khiễng, hai mắt sâu thẳm có thần, mày dài mũi thẳng, bên má có lúm đồng tiền. Tuy nhiên nàng tuổi còn nhỏ, thân thể chưa trưởng thành, mặt mày xinh đẹp nhưng vẫn còn nét trẻ con. Trương Vô Kỵ nói:
- Vì cớ gì cô phải giả vờ thành quái đản đến thế?
Cô gái cười đáp:
- Tiểu thư ghét cháu lắm, thấy cháu xấu xí thì trong lòng mới vui vẻ. Nếu cháu không giả vờ thành hình dáng quái dị như thế, cô ấy đã giết cháu lâu rồi.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Tại sao cô ấy lại muốn giết cô?
Tiểu hoàn đáp:
- Tiểu thư nghi là cháu muốn ám hại cô ấy và lão gia.
Trương Vô Kỵ lắc đầu:
- Thật là đa nghi. Khi cô cầm trường kiếm trong tay, cô ta không động đậy gì được, cô vẫn không hại cô ấy. Từ nay về sau, cô ấy sẽ không còn nghi ngờ gì cô nữa.
Cô gái nói:
- Cháu dẫn công tử xuống dưới này, tiểu thư lại càng nghi hơn. Nhưng không biết mình có ra khỏi nơi đây được không, nên dù cô ấy nghi hay không nghi, cháu cũng không để ý tới nữa.
Cô gái vừa nói vừa giơ cao thanh gỗ, xem xét chung quanh. Chỗ hai người đang đứng hình như là một căn phòng, chất đầy cung tên binh khí, đa số đều đã rỉ sét, có lẽ là nơi tàng trữ binh khí của Minh giáo khi xưa để phòng khi phải chống với ngoại địch. Xem xét tường bốn bên chung quanh, không thấy có dấu vết gì xem ra là cuối đường hầm rồi. Viên Chân sở dĩ cố ý ho là để dụ cho hai người đi vào tuyệt lộ.
Tiểu hoàn nói:
- Công tử gia, tên cháu là Tiểu Siêu. Cháu nghe tiểu thư gọi công tử là Vô Kỵ ca ca, vậy đại danh có phải là Vô Kỵ không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Đúng thế. Tôi họ Trương …
Đột nhiên chàng chợt nghĩ ra, cúi xuống nhặt một cây trường mâu, nhắc nhắc thử, thấy thật nặng nề, phải đến bốn chục cân, nói:
- Số thuốc nổ này xem ra có thể phá vỡ tảng đá cứu mình thoát hiểm được.
Tiểu Siêu vỗ tay reo lên:
- Hay lắm, hay lắm.
Khi nàng vỗ tay, tiếng xích ở cổ tay chạm nhau kêu leng keng. Trương Vô Kỵ nói:
- Sợi xích này vướng chân vướng tay, giựt đứt nó đi cho rồi.
Tiểu Siêu sợ hãi nói:
- Không, không được đâu. Lão gia sẽ giận lắm đó.
Trương Vô Kỵ nói:
- Cô cứ nói là tôi bẻ gãy, tôi không sợ ông ta bực mình đâu.
Nói xong chàng cầm hai đầu xích, dụng kình giựt ra. Sợi xích đó vốn chỉ nhỏ bằng cây đũa, sức kéo của chàng phải đến ba bốn trăm cân, nhưng chỉ kêu coong một tiếng, dây xích chấn động nhưng vẫn y nguyên không đứt.
Chàng hừ một tiếng, hít một hơi dài, tăng thêm kình lực, nhưng sợi dây xích cũng vẫn không hề hấn gì. Tiểu Siêu nói:
- Sợi dây xích này thật là lạ lùng, không phải bảo đao lợi kiếm thì không làm gì được đâu. Chìa khóa do tiểu thư giữ.
Trương Vô Kỵ gật đầu:
- Nếu mình ra khỏi nơi đây, tôi sẽ bảo cô ta mở khóa cho cô.
Tiểu