nh không trả lời mà chỉ nghĩ thầm rằng: “Ta cứu y thoát chết y không cám ơn thì chớ, lại còn trách ta như vậy.”
Nghĩ đoạn, chàng lẳng lặng đi vào trong khoang nằm ngủ luôn.
Trưa ngày hôm sau, thuyền đã tới Cừ Châu, Thừa Chí cám ơn Long Đức Lân và lấy một lạng bạc tặng cho người lái đò, Đức Lân nhất định trả tiền đò. Thừa Chí từ chối không được đành phải chắp tai vái để cảm tạ. Ôn Thanh nói với Đức Lân rằng:
- Tôi biết ông không chịu trả tiền đò hộ tôi đâu, cho dù ông có trả tôi cũng không thèm.
Nói xong, chàng mở bọc áo lấy một nén nàng nặng mười lạng ra ném cho người lái đò và nói rằng:
- Cho ngươi đấy!
Người lái đò trông thấy nén vàng đó, kinh hoảng đến ngẩn người ra rồi đáp:
- Tôi không có nhiều tiền bạc để thối lại cho công tử đâu.
Ôn Thanh nói tiếp:
- Ai khiến ngươi thối nào, cho cả ngươi đấy!
Người lái đò không dám tin, nói tiếp:
- Tiền đò đâu phải trả nhiều như thế.
Ôn Thanh lại mắng chửi:
- Nói lôi thôi làm gì, cầm lấy! Ta thích cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu ngươi chọc tức ta, ta lại đục thủng mấy lỗ để cho thuyền ngươi chìm xuống đáy sông bây giờ.
Người lái đò biết chàng độc ác lắm, nên không dám nói nữa và cũng không dám cám ơn nốt, vội nhặt nén vàng đó lên bỏ vào túi.
Ôn Thanh để gói bọc áo lên trên mặt bàn mở ra để gói lại. Mọi người trông thấy một đống vàng chói lọi làm lóe cả mắt mọi người, đống vàng ấy ít nhất có đến ba trăm nén. Chàng dùng chưởng chia đống và đó ra làm hai gói, một đống vào trong bọc và đeo lên trên vai, rồi hai tay bưng nửa đống kia đem đến trước mặt Thừa Chí và nói:
- Tặng cho bạn.
Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, vội nói lại:
- Làm gì thế!
Ôn Thanh vừa cười vừa đáp:
- Bạn tưởng tôi vứt bọc vàng xuống sông thật hay sao? Khi nào tôi lại ngu dại ến thế? Bọc đó ném xuống dưới sông là bọc đá đấy, tha hồ để cho chúng mò.
Nói xong, chàng cười khanh khách và nằm phục lên trên bàn, mình mẩy run lẩy bẩy.
Thừa Chí nhận thấy mình thật thà quá hóa ngu ngốc thật, và nghĩ thầm: “Người này còn nhỏ hơn mình hai ba tuổi, thế mà cả Vinh Thái một tay lão giang hồ như vậy, cũng bị y đánh lừa nốt.”
Nghĩ đoạn, chàng trả lời Ôn Thanh rằng:
- Tôi không lấy đâu, bạn gói cả vào trong bọc đi, tôi giúp bạn có phải vì vàng bạc này đâu.
Ôn Thanh nói tiếp:
- Đây là của tôi tặng cho bạn chứ có phải là tự bạn đòi hỏi đâu, thôi đừng có làm trò quân tử giả hiệu ấy nữa.
Đức Lân tuy là phú thương nhưng chưa bao giờ thấy một đống vàng kếch sù như vậy, mà một người thì không lấy, một người thì cứ bắt đối phương lấy, nên y cũng phải ngạc nhiên đến ngẩn người ra.
Ôn Thanh giận dữ nói tiếp:
- Bất cứ bạn lấy hay không, số vàng này tôi đã tặng cho bạn rồi.
Nói xong, chàng ta đột nhiên phi thân nhảy ngay lên trên bờ.
Thừa Chí không ngờ, nên ngẩn người ra không biết xử trí như thế nào cho phải, nhưng chàng đã cảnh giác ngay, vội phi thân đuổi theo luôn.
Thân pháp của Thừa Chí nhanh hơn Ôn Thanh, khi chàng hạ chân xuống đất đã ở phía đằng trước của Ôn Thanh rồi, chàng giơ hai tay ra ngăn cản và nói:
- Đừng đi vội! Bạn mau đem số vàng ấy đi, tôi không lấy đâu.
Ôn Thanh tránh sang trái, chàng lại nhảy sang trái ngăn cản. Ôn Thanh tránh sang phải, chàng lại nhảy sang phải ngăn cản.
Thấy mình nhảy phía nào cũng không sao đi thoát được, Ôn Thanh nổi khùng múa chưởng tấn công vào mặt Thừa Chí luôn.
Thừa Chí khẽ giơ tay lên chống đỡ một cái, Ôn Thanh đã chịu không nổi phải lui về phía sau ba bước mới đứng vững được. Chàng biết không thể nào xông pha được liền ngồi sụp xuống đất ôm mặt khóc hu hu ngay.
Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:
- Có phải tôi giơ tay đỡ làm tay bạn đau đấy không?
Ôn Thanh kêu hừ một tiếng, đã nín liền và tung mình nhảy lên đi luôn.
Thừa Chí không dám đuổi theo nữa, đành đứng nhìn theo cho tới khi hút bóng của chàng ta.
Hồi 6 : Đem trả vàng Thừa Chí vào đất lạ
Thừa Chí thấy võ công của Ôn Thanh như vậy có thể liệt vào hạng nhất hào kiệt giang hồ, nhưng sao hành vi của chàng lại điêu đứng kỳ lạ đến thế, nên chàng vừa bực mình vừa tức cười lắc đầu mấy cái mới quay trở lại thuyền, gói số vàng đó lại rồi chắp tay chào Đức Lân mà lên đường.
Vào trong thành Từ Châu chàng đến phố lớn kiếm một khách sạn lớn rộng để ở.
Sau khi vào buồng rửa mặt xong, chàng nghĩ thầm: “Nếu không trả được nghìn lạng vàn này cho chàng nọ, lòng ta yên sao đành. Vì thấy chàng ta tội nghiệp như vậy ta mới ra tay trợ giúp chứ ta có định lấy thù lao gì đâu. Nế