i má đệ còn làm con gái bị một người xấu bụng hà hiếp mới sanh ra đệ, ông ngoại của đệ địch không nổi người xấu bụng đó, sau đi rủ mấy tay hảo thủ đến mới đắc thắng và đuổi người xấu bụng ấy ra khỏi nhà này. Cho nên đệ là một kẻ không cha cũng là một đứa con hoang…
Nói tới đó chàng ứa nước mắt ra. Thừa Chí vội an ủi:
- Việc này không thể trách cứ huynh và cũng không thể trách cứ bá mẫu được, chỉ tại người xấu bụng nọ.
- Nhưng người khác lại không có ý nghĩ như huynh, trước nhất đệ họ không dám nói gì nhưng cứ ở sau lưng chửi rủa với bà mẹ.
- Ai dám nói huynh như thế bảo cho đệ biết, đệ sẽ giúp huynh đánh cho tên đó một trận. Bây giờ đệ không ghét huynh đâu, nếu huynh bằng lòng kết bạn với đệ thì đệ sẽ tới đây thăm huynh luôn luôn.
Nghe thấy Thừa Chí nói như vậy, Ôn Thanh mừng rỡ nhảy bắn người lên. Thừa Chí thấy chàng ta mừng như thế liền vừa cười vừa hỏi lại:
- Đệ đến thăm huynh luôn luôn như vậy huynh có bằng lòng không?
- Bằng lòng lắm, và huynh đã hứa tới thì thế nào cũng phải tới nhé?
- Tôi không nói dối huynh đâu.
Bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động rất khẽ. Thừa Chí biết có người tới nơi, chàng vội đứng dậy quay người lại liền nghe thấy người đó với giọng lạnh lùng hỏi:
- Đêm khuya canh vắng, hai người lén lút tới đây làm chi?
Người ấy vừa cao vừa gầy chính Ôn Chính, y vừa bước ra, mặt giận dữ hai tay chống nạnh, hỏi một cách rất thiếu lễ phép.
Ôn Thanh giật mình kinh hãi nhưng khi chàng biết người đó là Ôn Chính rồi liền nổi giận quát hỏi:
- Anh đến đây làm chi?
Ôn Chính đáp:
- Hiền đệ hãy tự hỏi mình trước.
Ôn Thanh ra vẻ rất oai nghi nói tiếp:
- Thì với Viên huynh ở đây thưởng nguyệt xem hoa, việc gì tới anh mà anh tới nào? Chốn này ngoài má tôi ra, không ai được tới cả. Ông hai đã tuyên bổ cho cả nhà rồi, chẳng lẽ đại ca đã quên lời rồi hay sao?
Ôn Chính chỉ thẳng vào mặt Thừa Chí và đáp:
- Thế sao y tới được?
- Tôi mời anh ấy tới, việc này không việc gì đến anh, anh không có quyền can thiệp vào.
Thừa Chí thấy hai anh em họ Ôn cãi nhau như vậy trong lòng không yên vội xen lời nói:
- Cuộc thưởng nguyệt hôm nay của chúng ta đã đầy đủ lắm rồi, chúng ta sẽ quay trở ra về phòng nghỉ ngơi đi.
- Tôi cứ không đi, Viên huynh cứ ngồi xuống đây.
Bất đắc dĩ Thừa Chí lại ngồi xuống. Ôn Chính đứng ngẩn người ra không nói nửa lời. Ôn Thanh thấy vậy lại càng tức giận thêm và nói tiếp:
- Những hoa này do tôi trồng, tôi cấm anh ngắm nhìn nó.
Ôn Chính đáp:
- Tôi đã nhìn rồi, cấm sao nổi tôi, tôi còn muốn nó nữa.
Nói xong, y cúi đầu xuống dí mũi vào hít mấy cái, Ôn Thanh cả giận xông lại hai tay vừa nhổ vừa vò những khóm hoa đó, chỉ trong thoáng cái chàng đã nhổ hết hai mươi mấy cụm hoa hồng và vứt bừa bãi rồi khóc lớn nói tiếp:
- Được, anh bắt nạt tôi, tôi nhổ hết những khóm hoa này đi như vậy không ai được ngắm nữa, anh đã bằng lòng thích thú chưa?
Ôn Chính tức giận vô cùng không nói nửa lời liền hậm hực đi luôn, nhưng đi vài bước lại quay đầu lại đáp:
- Người ta đối đãi với mình như vậy, trái lại mình lại đối xử với người ta như thê? Đệ thử nghe xem đệ làm như thế thì còn có lương tâm hay không?
Ôn Thanh vừa khóc vừa trả lời:
- Ai khiến anh tử tế với tôi, nếu cho tôi là cái đại chướng mắt thì anh đi nói với các ông đuổi tôi ra khỏi nơi đây đi, và anh mách cả ông tôi với Viên huynh ở đây thưởng trăng đây. Tôi không sợ gì hết.
Ôn Chính thở dài một tiếng rầu rĩ quay mình đi luôn.
Ôn Thanh quay trở vào trong đình ngồi, Thừa Chí liền hỏi:
- Y không phải anh thực của tôi, mẹ tôi họ Ôn, đây là nhà ông ngoại tôi, y là con trai người anh họ của mẹ tôi, sự thực y chỉ là người anh họ xa thôi, nếu tôi có cha và tôi có nhà khỏi phải đi ở nhờ ai hết và cũng không phải bực mình như thế này.
Nói xong chàng lại ứa nước mắt ra. Thừa Chí liền đỡ lời:
- Tôi thấy y đối với huynh tử tế lắm! Trái lại huynh đối xử với y rất hung ác.
Ôn Thanh bỗng phì cười và nói tiếp:
- Nếu tôi đối xử với y không hung ác như vậy thì y còn hỏng hơn thế này nữa.
Thừa Chí thấy chàng ta vừa khóc vừa cười, trông rất tức cười và cũng ngây thơ vô cùng. Chàng liền nghĩ đến thân thế của mình, bỗng động lòng đồng bệnh tương liên mà nói tiếp:
- Cha tôi bị người ta giết chết, lúc ấy tôi lên bẩy, ông tôi cũng mất vào năm đó.
Ôn Thanh vội hỏi:
- Thế Viên huynh đã báo thù được chưa?
- Nói ra thì hổ thẹn vô cùng, tôi thật không may.
- Khi nào Viên huynh báo thù, đệ thế nào cũng gi