hôi mà. Cát Vũ chợt thở dài rồi lôi điện thoại ra. Cậu search danh bạ tên của Nhân Mĩ rồi ấn nút gọi. Tiếng nhạc chờ khiến cậu càng thêm hồi hộp phần nào. Đôi tay bóp mạnh vào thân điện thoại như muốn bóp nát nó ra. Phút giây này còn hồi hộp hơn cả lúc nghe kết quả trao giải thành phố cách đây đã nhiều năm.
- Alo!
Đầu giây kia vang lên tiếng nói khiến Cát Vũ ngỡ ngàng chẳng biết nói câu gì. Cát Vũ tự chửi mình là một thằng ngốc, tại sao càng ngày càng trở nên bị động như thế này chứ?
- Alo!
Tiếng nói một lần nữa vang lên khiến Cát vũ càng luống cuống. Chiếc điện thoại trên tay sắp rơi cả xuống đất rồi. Chẳng biết nói gì cả. thật sự là Cát Vũ chỉ muốn nghe giọng nói của cô ấy mà thôi.
- Nếu bạn không nói thì mình cúp máy đây.
- Khoan đã!
Cuối cùng thì Cát Vũ cũng chịu nói.
Nhân Mĩ thoáng chút ngạc nhiên khi người gọi là Cát Vũ. Hắn ta gọi đến đây làm gì? Liệu có phải lại sắp giở trò gì với cô hay không? Nhân Mĩ thở dài. Có lẽ cô đã quá đa nghi. Chắc Cát Vũ chỉ muốn nói gì đó thôi. Sau vụ hiểu lầm lần trước, Nhân Mĩ đã cố gắng để tư tưởng mình không nghĩ xấu cho Cát Vũ nữa.
- Ngày mai là ngày nghỉ...
Nhân Mĩ nói nốt câu còn bỏ dở của Cát Vũ:
- Anh định làm gì?
Thực ra cô không định nói câu này, nhưng lời nói đã thốt ra rồi cũng như bát nước bỏ đi không thể lấy lại. Thôi thì kệ đi.
- Tôi muốn em đến nhà tôi.
- Để làm gì cơ?
Cát Vũ chợt quát lên sau câu hỏi của Nhân Mĩ:
- Sao em lắm lời thế? Bảo đến nhà tôi thì cứ đến chứ sao.
Lại thế rồi. Hắn lại giở bản tính hung bao ra để ép buộc người khác. Đúng là "giang sơn khó đổi, bản tính khó rời". Nhân Mĩ không muốn đến nhà Cát Vũ nhưng lại không thể từ chối. Nếu làm vậy hắn sẽ lại tức giận. Cuối cùng cô đành nhắm mắt thở dài:
- Được. Ngày mai em sẽ đến.
Cát Vũ vui sướng trong lòng. Cậu muốn ở cạnh Nhân Mĩ ngay lúc này mà ôm cô vào lòng. Cô ấy lại chịu nghe lời cậu một cách nhanh chóng như vậy. Từ bao giờ thế? Nghĩ vậy, giọng điệu của Cát Vũ có chút nhẹ nhàng, ẩn sâu trong đó là niềm hạnh phúc đang trào dâng:
- Ngày mai tôi sẽ đến đón em.
- Vâng.
Nhân Mĩ cúp máy rồi thở dài. Không biết hắn lại đưa cô đến nơi quái quỉ nào nữa? Cô đi về phía giường. Hai cô bạn cùng phòng thấy biểu hiện của Nhân Mĩ không được tốt sau khi nghe điện thoại vội vàng cháy đến hỏi:
- Sao thế?
Nhân Mĩ lắc đầu không nói rồi nằm xuồng. Cô chẳng muốn nói chuyện với ai trong lúc này cả. Có lẽ sức lực bị rút cạn kiệt sau cuộc điện thoại vừa nãy. Nhưng cô đâu biết, ở một nơi cách cô không xa, có một người cũng trằn trọc như cô...nhưng người đó đang hạnh phúc. Rất hạnh phúc.
******************
Trung tuần tháng chín.
Thời điểm giữa thu đã có những cơn gió se se lạnh kéo về. Có lẽ là cũng sắp đông rồi. Nhân Mĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết mẹ ở nhà có biết mặc ấm không? Nghĩ đến mẹ cô lại đau lòng. Tại sao từ một phu nhân tổng giám đốc đùng một cái bị mất tất cả và giờ đây chỉ còn lại một tấm thân với cái đầu điên loạn? Cuộc đời của mẹ cô lại khổ đến như vậy sao? Bà lúc nào cũng dạy cô phải sống tốt, như vậy mới được trời phật giúp đỡ, cứu độ. Nhưng trong khi đó bà thì sao? Bà đến cả một con gà còn chẳng dám giết vậy tại sao lại đẩy bà đến bức tường này chứ? Như vậy thì có cần sống tốt nữa không? Câu hỏi này cô chẳng dám trả lời. Câu trả lời của cô sợ rằng sẽ là "không", như vậy coi như là đã thiêu đốt mọi lời dạy khi xưa của mẹ. Như vậy coi như là cô đã tự biến mình thành một kẻ độc ác. Nhân Mĩ thấy khóe mắt cay cay khi nghĩ về điều này. Cuộc đời cô sẽ giống mẹ cô?
Nhân Mĩ mặc một chiếc váy đến đùi màu trắng thanh thoát và áo phông cố vuông đơn giản. Rồi lại nghĩ trời có vẻ lạnh cô khoác thêm một chiếc cardigan màu hạt dẻ bên ngoài, búi tóc cao và xách túi ra ngoài khi có tiếng chuông điện thoại. Cô không nghe mà cứ bước thẳng ra cổng.
Cát Vũ vẫn không ngừng gọi vào dãy số quen thuộc kia. Tịa sao cô lại không nghe máy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nghĩ vậy Cát Vũ liền chạy thẳng vào trong kí túc. Khi vừa định bước lên bậc cầu thang đầu tiên thì cũng lúc Nhân Mĩ bước xuống.
- Tại sao lại không nghe máy?
Nhân Mĩ trả lời thản nhiên:
- Chẳng phải là em đã xuống rồi hay sao?
Cát Vũ đưa bàn tay nắm chặt lấy tay của Nhân Mĩ. Cậu phải nắm ch