r />
“Đây, cầm lấy, tiền sách thì miễn đi. Thiên kim tiểu thư luôn được chiều chuộng lại làm culi giúp mình bê sách, chút tiền lẻ ấy còn tính với cậu thì mình còn là người được sao?”
Lạc Thải Lăng cười cười, không phản bác.
Cô là cô gái được chiều chuộng, mười ngón tay chưa từng làm việc nặng nhọc, điều này đã sớm không còn là bí mật. Sự khác biệt duy nhất là cô cho rằng mình không kiêu căng ngạo mạn. Khi mọi người gọi cô như thế thì cũng chỉ là nói chơi chứ không có ý giễu cợt.
Chỉ có điều, cô không ngờ được rằng một buổi chiều oi bức khó chịu, một cửa hàng sách cũ không bắt mắt, một quyển sách Thống kê suýt chút nữa làm tụt IQ của cô lại là khởi nguồn của tình yêu đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô. Một cô con cưng của trời chưa từng biết nỗi buồn trần thế, từ đó được nếm trải sự rung động của con tim, cũng biết rơi nước mắt, trải nghiệm những nỗi đau ly biệt, thể nghiệm… nỗi buồn và niềm vui từ người khác.
Nợ em một hạnh phúc – Chương 1
Thống kê là một ngành khoa học gồm thu thập, sắp xếp và phân tích các dữ liệu thống kê, tùy vào kết quả phân tích mà cho ra suy luận trong một phạm vi lớn, thế nên trong những trường hợp không có tính xác định vẫn thu được một kết luận phổ biến.
Nếu tình yêu cũng có nguyên lý như thống kê, vậy những tư liệu mà tôi thu thập, sắp xếp cùng phân tích đã đủ để đưa ra kết luận trong những trường hợp không có tính xác định được chưa?
Nếu tình yêu cũng có tính khoa học.
Em là nỗi bận tâm của tôi, không cần nghi ngờ gì nữa.
Từ rất lâu trước kia đã tồn tại tận sâu trong đáy lòng, vẫn cứ như thế, từng chút một cất giữ vẻ đẹp của em, nụ cười của em, niềm vui nỗi buồn của em, khiến mỗi khi tôi làm việc gì, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bất chợt nhớ đến em.
Phát hiện chính mình đã quá quan tâm tới em, cảm giác này làm ngay cả bản thân tôi cũng thấy sợ hãi.
Hoàn hồn lại, tôi mới để ý có một ngón tay đang chọc chọc ở sau lưng mình.
Con chuột chết kia, có chuyện gì không biết nói ra hay sao, chọc cái gì mà chọc?
Đang muốn quay đầu lại mắng nó vài câu thì Hàng Long Thập Bát Chưởng cực mạnh đã giáng thẳng xuống. Tôi không ngờ thằng chó chết này lại giở trò đánh lén nên cả người bèn nhào về phía trước…
Rầm!
Bàn bị đổ, sách vở rơi vãi, chén trà vỡ tan, cả lớp cũng ngừng hoạt động. Thầy giáo nhìn về phía bên này, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Cả đời tôi chưa từng muốn chết đi cho rồi như vào giờ khắc này.
“Em này, em có ý kiến gì với bài giảng của tôi sao?”. Đó là một ánh mắt như muốn dồn người khác vào chỗ chết, tin tôi đi!
Không, tôi muốn đổi ý, trước khi chết tôi sẽ dần chết tên khốn nạn nào đã đánh lén tôi.
Buổi học đầu tiên đã khiến cho giảng viên có “ấn tượng sâu sắc”. Thảm rồi, môn Thống kê trong học kỳ này của tôi coi như tương lai ảm đạm.
Kết luận: Hôm nay đã chịu đựng quá nhiều nỗi kinh hoàng, tan học phải đi cầu an thôi.*
———-
Keng!
Khuỷu tay vô ý chạm vào chén nước, khiến nó lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. May mắn thay trong nhà trải thảm lông rất dày nên không bị vỡ.
Lạc Thải Lăng rút mấy tờ giấy lau nước trên bàn. Sách trên bàn không nhiều lắm, chỉ có một cuốn sách cũ đã cuốn mép không thể thoát khỏi tai nạn.
Thống kê.
Cô gần như đã quên mất còn có quyển sách này. Từ khi mua về đến nay vẫn đặt ở đó, không có lật qua trang nào. Trên thực tế cũng không cần phải lật làm gì, cô chỉ không muốn bạn mình uổng phí tiền bạc mà thôi. Cuối cùng dưới sự kiên trì của cô ấy, cô đành phải đổi bữa tối thành cô mời.
Vẫy vẫy cho hết vết nước dính trên mặt sách, một quyển ghi ghép mỏng rơi xuống, do đó, cô phát hiện ra một đoạn ghi chép.
Theo suy đoán ban đầu, đây hẳn là vở ghi chép khi đi học kiêm sản phẩm tiện tay viết bậy. Có thể nhận ra được giáo viên dạy môn này vô cùng khô khan cùng nhàm chán, nếu không thì chủ nhân của cuốn vở sẽ không có tâm hồn treo ngược cành cây như thế.
Vài dòng cuối cùng làm cho cô vô tình cười ra thành tiếng.
Lật đến phần đầu tiên của sách giáo khoa, ngoài vệt nước vừa dính lúc nãy, còn mơ hồ thấy được ở góc dưới bên phải có vết nước đã cũ, xem ra quyển Thống kê này thực sự đã gặp không ít tai nạn.
“Tiểu thư, bữa tối của cô có cần tôi bê lên giúp không?” Quản gia gõ nhẹ vào cánh cửa đang khép hờ.
Cô thuận tay đem quyển vở kia đút vào trong ngăn kéo, nghiêng người hỏi: “Ba cháu đâu?”
“Ông chủ hôm nay bận tiếp khách, nói sẽ không về ăn cơm.”
“Vậy à?” Cô nhỏ giọng đáp, hàng mi dài che khuất đ