ỗ chia tay cũng là cái vườn bách hợp dưới cái cây cổ thụ.
-Tội! Cái vườn đẹp mà việc làm chỗ nó chẳng đẹp chút nào…
Nó-mặt đỏ phừng, tay thì nắm chặt, môi mím lại. Ko ngờ nó lại bị lừa dễ vậy. Một ng` như nó chỉ lừa ng` ta mà bây h bị ng` ta lừa. Cố lấy lại bình tĩnh, nó bước ra. 2 cô hầu giật thót. Nó từ tốn hỏi:
-Có thể chỉ tôi ra khỏi đây dc ko?
-Xi..n xin lỗi!-cô hầu lung túng-Tôi ko thể khi ko có cậu chủ….
-Vậy là tôi ko dc ra ngoài?-Nó trừng mắt nhìn làm tim 2 cô nàng nhảy disco.
-Tôi chỉ sợ cậu….
-Ko sao. Cậu chủ của các cô đi nghỉ rồi, tôi sẽ ko nói aj bik đâu.-Nó nhếch môi.
------*-*-------
Đúng là có một nụ cười rê rợn có lợi thiệt. Giờ nó đang đứng ngoài ngôi biệt thự của hắn, long thầm mỉm cười và tự nhủ sẽ ko bao h gặp lại hắn nữa-kẻ đã xỏ mũi nó. Và hắn sẽ là ng` đầu tiên và cuối cùng lừa dc nó.
Nó đang ngồi thừ suy nghĩ trên một chiếc giường mà toàn bộ đều màu hồng-từ cái ga gối, ga giường, chăn, khung giường, đến cả con gấu bông bự cũng là màu hồng.
Phòng của nó-căn phòng ngủ trong một căn nhà chỉ có 4 phòng nhỏ: phòng ngủ, gian bếp, phòng khách và phòng tắm, nằm sâu ở trong một con hẻm vắng hoe. Nó ko thix không khí ồn ào và cái thứ bụi bặm bám đầy ở cái thành phố này-một thành phố mà vì bất đắc dĩ nó mới đến. Nó thích cái cảm giác yên tĩnh ở một nơi dc bao quanh bằng cây cối và tiếng chim-trước nhà là một giàn hoa tigon, sau nhà là một hàng cây ăn quả và vài luống rau đủ loại, trong phòng còn có cả các chậu lan bên khung cửa sổ, các chậu xương rồng trên tất cả các bàn lớn nhỏ trong nhà, riêng trong phòng nó còn có một chậu bồ công anh tươi tốt. Còn rèm cửa là một màu hồng-nói chung tất cả những j` bằng vải trong nhà đều màu hồng, tường nhà sơn màu của da trời, cửa nhà màu trắng còn sàn nhà lót gạch màu nâu nhạt. Vì thế nó chọn ngôi nhà này.
Phòng của nó là nơi nó ở n` nhất trong ngày. Nó chẳng làm j`, chỉ ngồi đó, ngồi hướng mắt ra cánh đồng cỏ lau xa xa, suy nghĩ. Mắt nó mông lung, ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm. Đôi mắt màu đen lúc nào cũng như chứa nước.
-----*-*-----
-Ông đi với con nhỏ kia đi lun đi. Quay về đây làm chi?-mẹ nó thét lớn.
-Bà tưởng là bà tốt lắm sao? Bà cũng dạng như tôi thôi. Tôi bị ba mẹ ép mới cưới bà. Và bây h là vì con Vy nên tôi mới chịu đựng tới h này.
-Vậy sao? Hay là ông ko nỡ xa cái nhà này-nơi đã nuôi ông sống đến h này? Ông thừa bik con Vy ko phải là….
Nó vô tình nghe dc trận cãi nhau-ko bik lần thứ bao nhiu rồi của cha mẹ nó. Nhưng lần này, lần này khác những lần trước. Lần này khác đến nỗi mà nó ko thể nào chấp nhận dc…
Nó-ng` bất cần với mọi thứ. Nó-sống cho riêng mình, vì theo nó, chẳng aj đáng để nó hy sinh hay chịu thiệt thòi hết. Tuổi thơ của nó đã để lại cho nó những vết thương khó lành. Nó là một ng` gần như vô hình, một ng` lun làm nơi để mọi ng` đổ tội-dù ko phải là của nó, một ng` ko nên đến cõi đời này. Nó quyết là ko đụng chạm đến aj hết, hoặc họ có đụng chạm j` thì nó cũng im thít. Nó ko phải là một con ng` vô dụng, hiền dịu, nhẫn nhục, mà hoàn toàn ngược lại, nó dữ dằn, cá tính mạnh, sống nội tâm sâu sắc. Chỉ là nó nghĩ, mọi chuyện chẳng đáng để nó wan tâm.
Từ nhỏ, mẹ nó đã ko thương iu j` nó, bà lun đánh đập chửi mắng nó. Vì thế, nó sống trong trầm lặng, thường khóc thầm và suy nghĩ vẩn vơ. Chỉ có cha là thương iu nó. Nhưng chỉ một mình cha nó thì ko thể làm lành vết thương cho nó dc.
Nó thay đổi hoàn toàn sau khi chuyển cấp-từ 1 sang 2. Nó nghĩ thay đổi bạn mới sẽ khác. Nó cười n` hơn, gần như nó ko để aj thấy nó buồn. Dù nó buồn thế nào, muốn khóc thế nào thì nó cũng để nụ cười át lấy-dù đó là nụ cười giả tạo. Nó nhường nhịn tất cả mọi ng` xung quanh, nó ko trách aj một lời, dù họ có lỗi vs nó thế nào đi nữa. Nhưng, có aj nghĩ như nó? Họ nghĩ nó hiền hay bị khùng j` đó. Họ mặc ý sai khiến nó-nó vẫn nhịn.
Nó định sang cấp 3 vẫn vậy vì lúc này nó có bạn-dù chỉ là bạn “mướn”-mướn bằng chính nước mắt của nó. Nó cần cảm giác có bạn, nó muốn mình ko là cái bóng trong cuộc đời này-ko aj bik đến. Nhưng sau lần đó, đúng, lần đó-nó đã phải suy nghĩ lại. Nó cười, một nụ cười chua chát, nó cười, cười rất lớn, nó cười, cười mà gần như khóc. Nhưng, nó ko khóc dc. Những giọt nước mắt chực dâng ra nhưng nó ko ra dc-những giọt nước mắt ở lại vs nó như một điều để nhớ, một điều muốn quên.
Nó về nhà và nghe dc trận cãi nhau này, nó-lại cười, vẫn là nụ cười đó-nụ cười của những giọt nc’ mắt. Nó đẩy cửa phòng bước vào với một cái cười nửa miệng. Cha mẹ nó đứng như tượng nh