n này? Anh mê gì ở nó? Anh nói xem, anh làm thế mà được à?
Lam quay ra, cô chiếu ánh mắt mỉa mai về phía người con gái ăn mặc quá cách điệu này.
Vũ Nam phân trần:
- Em hiểu lầm rồi! Cô gái này….
- Còn bênh nhau !---Thủy Cúc sắn tới trước mặt Vũ Nam, cô nàng níu chặt cánh tay anh, gằn giọng---Anh và cô ta đã làm gì?
-Ơ này, anh đã nói la hiểu lầm…
Thủy Cúc bĩu môi:
- Anh không nói thì chẳng ai bảo anh câm. Em sẽ bắt cô ta phải khai!
VũNam đỏ mặt vì tức. Anh toan đứng dậy thì Thủy Cúc đã nhào tới bên Lam, hét to:
- Mày có biết tao là ai không mà dám qua mặt cướp người yêu?
Lam nhíu mày;
- Chị là ai thì có liên quan gì đến tôi! Rõ ràng là chẳng biết lịch sự. Chẳng ai hỏi cũng khai!
Thủy Cúc nóng mặt, toan tát thì Vũ Nam giữ tay cô lại, gằn giọng:
- Em quá đáng lắm rồi! mau về đi!
- Bò em ra! Em phải cho cô ta biết…
Lam thấy ngứa mắt quá. Cô vốn không có thành kiến gì về phụ nữ, nhưng cô gái này làm cô tức. Lam nhíu mày. Nếu chị ta muốn, cô sẽ cho biết thế nào là “cướp người yêu. Được, ngu ngốc thì phải chịu:
Lam chậm rãi đứng dậy, bình thản:
- Chị mau rời khỏi quán đi. Đừng làm mất mặt mình vì làkẻ thứ ba nữa. Chị tưởng chị ở cùng khách sạn với anh ấy thì có quyền nói tôi cướp người yêu chị à? Nếu tôi nói chính chị mới là người cướp người yêu của tôi thì sao? Anh ấy từ Hà Nội đến đây là để gặp tôi đấy.
Thủy Cúc lẫn Vũ Nam đều kinh ngạc nhưng mỗi người kinh ngạc thôi một cách riêng.
Lam kéo tay Nam, nũng nịu:
- Anh ta chẳng qua vì thiếu tôi mới tìm chị. Hừ! Một người già rồi mà còn cố tỏ ra nổi bật! Lố bịch lắm!
Thủy Cúc tức tím mặt, hét lên:
- Đồ hồ li tinh! Tao..tao….
Vũ Nam hét lên:
- Thôi ngay đi! Thủy Cúc về khách sạn đi.,….Anh sẽ giải thích sau!
Lam châm chọc:
- Về nhà tân trang lại và học thuộc lòng lời thọai để diễn cho “phê”!
Thủy Cúc đùng đùng bỏ ra cửa màkhông thể nào nói lại tiếng nào. Lam buông cánh tay Vũ Nam ra, nhún vai:
- Hạng đàn bàngốc nghếch!
Vũ Nam nhíu mày:
- Cô bé nên nhớ đó làngười yêu tôi!
Lam quay ra gọi một li nước cam nữa, rồi mới quay vào nói với Vũ Nam:
- Không, chỉ có cô ta yêu anh. Còn anh chỉ biết lợi dụng….
Vũ Nam nheo mắt như phát hiện ra một điều gì kì lạ:
- Vì đâu cô bé nói thế?
Lam nhún vai:
- Kinh nghiệm thôi.
Vũ Nam nhìn soi mói vào gương mặt Lam. Một gương mặt non nớt và dễ yêu. nam không tin cố bé này lại là một kẻ ra đời sớm thế. Anh bắt chuyện:
- Tôi rất phục cô bé! Thủy Cúc nói nhiều ma không lại cô chỉ có hai ba câu!
- Đấy là cách chọn lời trước khi nói. hơn nữa, Thủy cúc là hạng đàn bà có sắc đẹp nhưng trí tuệ…anh biết đấy, không được nhiều cho lắm!
Vũ Nam nín thinh. Lam đang nói kháy anh. Thủy Cúc la người như vậy thì anh còn tệ hơn khi cặp bồ với cô ta. Nhưng anh là đàn ông, mà đàn ông khi thấy con gái đẹp, dù không yêu thì vẫn cứ lăn xả vào nói yêu bằng được…..
Lam nheo mắt:
- Anh hiểu ý tôi nói chứ?
Vũ Nam cừơi tươi:
- Hiểu rồi! Cô đáo để lắm! Cô bao nhiêu tuổi vậy?
Lam ngóay cốc nước cam, rồi nhí nhảnh nói:
- Dĩ nhiên là trẻ hơn Thủy Cúc rồi. Anh đóan thử xem?
- Ờ, cô còn đeo cặp..chắc đang học lớp 12?
- Sao không là lớp 10 hay 11?
Vũ Nam tròn mắt:
- Lớp 10, 11 thì quá nhỏ đó cô bé!
Lam cười nhe không nói gì nữa, Vũ Nam cũng thế, không hiểu sao anh không tìm ra lời để nói… Viêc này có vẻ như hơi lạ…Một kẻ lóc đời như Nam mà cứ như ;con ani vàng ngơ ngác” trước mặt cô bé này…..Nam thầm công nhận cô bé này rất thông minh.
Lam đứng dậy, nghiêng nghiệng đầu:
- Đến giờ tôi phải về rồi! Tôi tên Ngọc Lam. Rất vui được làm quen với anh. Hy vọng còn gặp lại. Tạm biệt!
- Chào Lam!
Lam đeo cặp vào vai rồi thủng thỉnh bước ra khỏi quán. được một lúc, Nam cũng đứng dậy, ra quầy trả tiền. Cô chủ quán mỉm cười:
- Có một cô bé gởi giay này cho anh nè!
Vủ Nam băn khoăn đón tờ giất, rồi anh lẩm bẩm đọc: “Thêm hai phong socola nữa, gọi là “giá gặp mặt”!
Vủ Nam mỉm cừơi. Chà cô bé Lam này đúng là kì lạ. Lúc thì xa cách, lúc gần gũi, lúc vô tư nhí nhảnh, lúc lại già dặn thông minh… Bỗng dưng anh muốn khám