huyện vẫn tự coi mình đã bị điếc. Cậu không nói gì.
Nhân Mĩ khẽ nhíu mày:
- Sao lại về nhà anh?
Cát Vũ vẫn nói thản nhiên:
- Về nhà nấu cơm cho tôi ăn.
- Anh thật là vô lí.
Nói như vậy thôi chứ thực ra Nhân Mĩ rất vui khi nghe Cát Vũ nói như vậy. Rõ ràng là anh ấy muốn ăn cơm do cô nấu. Nghĩ vậy, khuôn miệng của Nhân Mĩ chợt giãn thành một nụ cười ấm áp. Hạnh phúc.
Cát Vũ nhìn Nhân Mĩ cười hạnh phúc như vậy chợt thấy tim đập rộn ràng. Sẽ là như vậy...cả đời này sẽ làm cho cô ấy giữ mãi nụ cười này trên môi.
******************
Đến nhà Cát Vũ.
Không gian này lại một lần nữa khiến Cát Vũ thoải mái. Trước kia cậu không bao giờ muốn đến đây. Nhưng bây giờ thì sao? Có Nhân Mĩ ở đây, có những cảm giác hạnh phúc mà cô ấy đem lại. Vậy hà cớ gì mà cậu không thể muốn đến đây được.
- Anh nghỉ đi. Em sẽ nấu cơm.
Cát Vũ không nói gì đi thẳng vào phòng ngủ. Đúng ra là cậu không biết nói gì cả. Có lẽ từ trước đến nay cậu vẫn là một người kiệm lời nói. Không thì tại sao đứng trước Nhân Mĩ lại chẳng nói được lời nào chứ? Và cậu cũng biết những điều cậu nói ra không bao giờ làm cô ấy vui được. Chỉ là những câu nói mang âm sắc quát nạt mà thôi. Tôt nhất là không nói gì, như thế có lẽ cô ấy sẽ vui hơn.
Nhân Mĩ đi vào trong khu bếp. Thức ăn đã ở sẵn trước mặt. Phải nấu cái gì thật bổ dưỡng như vậy mới khiến Cát Vũ mau khỏe lại. Đó là lí do vì sao cô lại mua thịt bò. Nhân Mĩ khẽ mỉm cười rồi bắt tay vào làm.Cảm giác của cô bây giờ thật khó nói thành lời. Trái tim rung động khó nắm bắt. Chưa bao giờ sự ấm áp lại ngập tràn đến mất kiểm soát như vậy. Mong sao sau này người ở bên cạnh Cát Vũ sẽ luôn là cô.
- Tại sao em không ăn?
Nhân Mĩ mải nhìn Cát Vũ nên không để ý gì đến bữa ăn. Tại sao lúc nào ngắm anh ấy cũng bị phát hiện một cách hớ hênh như vậy. Nhân Mĩ ngượng ngùng rồi cúi đầu xuống ăn.
Cát Vũ cố nhịn cười trước bộ dạng của Nhân Mĩ. Cậu gắp một miếng thịt bò vào bát cô rồi nói với giọng thờ ơ:
- Đừng tưởng nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ hạnh phúc. Con gái nhìn tôi với ánh mắt như em rất nhiều.
Nhân Mĩ hậm hực đưa đôi đũa dằm mạnh vào bát cơm. Dằm luôn cả miếng thịt bò mà Cát Vũ vừa gắp. Anh chẳng biết nói những lời mật ngọt làm cô vui, Chẳng biết ấm áp làm những điều lãng mạn khiến cho cô hạnh phúc. Thật là đang ghét, nếu không biết làm những điều ấy thì cô xin anh đừng nói những lời đáng ghét như thế kia.
- Tuy nhiên...- Cát Vũ nói ngập ngừng hình như là đang xấu hổ. Giọng điệu cứ thế nhỏ dần - Em chỉ có thể nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Tôi rất thích em nhìn tôi như vậy.
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên. Câu nói này bé nhưng cũng đủ để cô nghe thấy. Rồi cô mỉm cười. Cát Vũ này dễ thương hơn Cát Vũ ngày trước. Trước kia, nếu muốn cô nhìn anh ấy sẽ làm những trò quái ác khiến cô chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt thù hận. Đúng là có chút thay đổi rồi.
Bữa cơm kết thúc. Nhân Mĩ rửa bát trong niềm hạnh phúc. Thỉnh thoảng còn ngân nga vài câu hát trong bài Hair like snow. Cô chỉ hát khi tâm trạng vui cực độ. Và rõ ràng bây giờ chỉ số tâm trạng của cô đang tăng không ngừng.
Xong xuôi Nhân Mĩ bước ra. Cát Vũ đang xem ti vi ở sô pha. Cô khẽ ngồi xuống rồi mỉm cười.
- Đừng cười ngốc nghếch như vậy!
Nhân Mĩ khựng người lại. Cô làm vẻ giận dỗi:
- Em đâu có cười ngốc nghếch?
Cát Vũ bất ngờ kéo người cô lại rồi hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Cậu hôn như muốn nuốt trọn hơi thở của cô. Nhân Mĩ bị môi của Cát Vũ chiếm đóng bỗng không nói được gì. Chỉ biết đối phó lại với nụ hôn nồng cháy đang diễn ra. Rồi Cát Vũ nhẹ nhàng dời khỏi đôi môi của Nhân Mĩ. Cậu nhìn cô đắm đuối và nói giọng khàn khàn:
- Em không cười ngốc nghếch vậy tại sao lại làm hại tôi như thế này?
Lần này Nhân Mĩ cũng còn chưa kịp trả lời câu hỏi không- cần - thiết của Cát Vũ thì đã bị anh bế thốc vào phòng ngủ. Nhân Mĩ không phải là một đứa trẻ. Cô biết chuyện gì sắp diễn ra. Khi Cát Vũ đặt cô lên giường thì cũng là lúc Nhân Mĩ quát lên:
- Anh Vũ! Chúng ta còn đi học.
Cát Vũ vẫn hôn cuồng nhiệt. Đôi môi cậu di chuyển từ khuôn mặt đến cổ, rồi xuống vùng xương quai xanh. Nghe câu hỏi của Nhân Mĩ. Cát Vũ khẽ cắn nhẹ một cái vào vai cô nói:
- Không có nội quy cấm làm những chuyện này.
Rồi cậu tiếp tục. Nhân Mĩ vẫn hét lên không ngừng: