ời xòa, kêu phục vụ rồi quay sang hỏi nó:
- Bao năm nay mày vẫn bị nhầm là con trai mà vẫn chưa thích ứng được à?
Nó nhíu mày, Tùng nhún vai:
- Chuyện thường ngày mà, mày nghĩ gì thì cái mặt mày nó tố cáo thế!
Nói rồi Tùng đi ra mở hết cửa quán cho rộng và sáng. Ban ngày thì đây là quán nước, còn ban đêm mở bar. Nó nhâm nhi ly cooktail và nghĩ về thằng bạn.
Trần Đình Tùng, bằng tuổi nó, hoặc hơn thế 1 tý, cậu là 1 con người kì lạ, theo nó nghĩ. Bề ngoài thì có vẻ vui vẻ nói cười, nhưng nó biết tận sâu trong đôi mắt đó là cả 1 bầu trời riêng không thể chạm tới được. Nó không biết nhiều về cậu, mà thực ra là không muốn biết, nó sợ khi hiểu hơn về con người cậu thì nó sẽ không còn tự nhiên được nữa, biết đâu cứ thế này lại hay. Tùng bỏ học từ năm lớp 9. Cậu không hợp với việc học, cậu bảo thế. Có sẵn máu kinh doanh trong người, cậu theo anh trai quản lí 1 số khách sạn và bar của nhà. Minh quen cậu vào năm ngoái, cũng vừa lúc Tùng mới đi làm được một thời gian, 2 đứa nói chuyện với nhau khá hợp. Và điều an ủi nhất là chỉ có Tùng là người nhận ra nó là con gái.
Mấy đứa con gái cứ len lén nhìn nó và Tùng, rồi càng ngày càng đông lên. Bọn họ vào đây uống nước là chính và ngắm giai là chủ yếu. Ngồi trong quán mà nó còn nghe thấy bên ngoài lao xao những tiếng hét của 1 số bạn quá khích "aaaaaa, chúng mày ơi trong quán kia có 2 anh đẹp trai cực"
nó hơi nhếch mép 1 cái, tim các thiếu nữ đập loạn xạ. Kể ra làm con trai cũng thích đấy chứ, he he. Thằng Tùng thì cứ toe toét cái miệng và bắt chuyện với các nàng, nó chỉ ngồi im ngậm ống hút và để ý lăng nhăng.
Thấy nó ngồi ngán ngẩm, Tùng quay sang nói:
- Sao mày? Cười lên chút tao coi, mặt mày bí xị thế này thì làm sao thu hút được khách đến uống nước hả?
- Tao thấy hết cả chỗ đứng rồi kìa.
Tùng cau mày, đứng lên dùng 2 tay "banh" má nó ra:
- Thì mày nhe răng 1 tý có chết ai?
Nó quẫy quẫy tay như đang bơi cạn:
- ..hả.. a. au á (thả ra, đau quá)
Tùng bật cười trước nét mặt giận dỗi của nó, thả tay ra nhưng vẫn đe dọa:
- Tao trừ lương đấy...
Nó không sợ trừ lương, chỉ sợ...
-... và nói cho giang hồ 1 vài điều bí mật "nho nhỏ".
Đấy, nó chỉ sợ cái vụ "bí mật" đó thôi. Thằng Tùng trời đánh, lúc nào cũng lấy ra uy hiếp, nó thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. Nhưng bây giờ nó đành phải........ nhe răng dọa người chút vậy.
Thằng Tùng hể hả lắm, cứ ngồi "ha ha", còn nó thì gườm.... cạn cả ly nước (ây da, là nó uống đấy ạ, nội công chưa được thâm hậu đến thế)
Cảm thấy không khí trong quán đang giảm nhanh chóng, nó và Tùng quay ra thì thấy xung quanh đã chật ních người, à không, phải là chật ních những con mắt hình trái tim!!
Nó toát mồ hôi:
- Sao hôm nay đông thế mày?
Tùng cũng hơi hoảng:
- Tại mày mới cười đấy.
Nó cáu tiết quăng cái ba lô vào đầu Tùng rồi đứng dậy:
- Tại thằng nào bắt tao nhe răng hả?
Tùng vừa ôm đầu vừa hỏi:
- Mày đi sớm thế?
Nó rảo bước, không ngoái đầu lại:
- Mày tự lo thân mày đi.
Tùng thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn lại phía sau, trong khi nó đã làm 1 cú lướt bàn ngoạn mục phi qua đám người và ra khỏi quán.
Tùng lúc này chỉ còn biết chới với trong biển người mà kêu cứu không nên lời:
- Mày... đồ... tao ........ TRỜI ƠI!!!
Coi như thằng Tùng tích đức 3 đời mới "được" nó trả thù "nhẹ nhàng" thế đấy. Nó nhăn nhở lướt trên lan can cầu thang rồi đáp xuống khoảng sân cạnh hồ nước. Chỗ này buổi chiều lộng gió và thơm ngát hương hoa. Nó đang hất cái ván trượt lên tay thì 1 anh chàng trông có vẻ đẹp trai tiến lại chỗ nó. Anh ta mặc 1 bộ vest lịch sự và đưa cho nó tấm danh thiếp:
- Chào em, anh là Quốc Huy, là quản lí người mẫu của công ty MZ. Rất vui được gặp em.
Nó lịch sự đáp lại:
- Vâng, em là Vũ Hoàng Minh, anh là quản lí của MZ ạ?
Hỏi thế thôi, Minh biết công ty này chứ, tâm huyết một đời của mama nó mà lại. Huy cười:
- Ừ, anh thấy em có chiếu cao và gương mặt rất thu hút. Em có muốn làm người mẫu không?
- Chắc không đâu anh ạ, em không biết phải làm những gì đâu.
Cũng tiếc thật đấy, hiếm khi được người của công ty mama mời, nhưng với cái LCD thế này, nó không tưởng tượng nổi mình khi mặc bikini thế nào nữa. Tốt nhất là không.
Anh ta vẫn nói:
- Sao thế em? MZ là 1 công ti lớn, vào đó em sẽ được đào tạo bài bản để trở thành người mẫu chuyên nghiệp. Yên tâm đi.
Nó đang phân vân suy nghĩ thì anh ta nhét cái danh thiếp vào tay nó, cười bảo:
- Em cứ suy nghĩ đi, có gì thì gọi cho anh. Anh chắc chắn sẽ đào tạo em thành 1 "nam- người - mẫu" số một. T