*************
Cát Vũ cũng chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, cậu đang cô gắng hoàn thành nốt đồ án. Chỉ cần một tháng nữa thôi, chắc chắn cậu sẽ không để Nhân Mĩ phải đợi lâu, đợi khi cậu lấy được công ti rồi thì sẽ cùng cô ấy tiếp quản. Bố mẹ cậu, cậu cũng sẽ không quan tâm. Rồi còn cả Bảo An nữa. Cô ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy trái tim của cậu chứ đừng nói là chạm vào dù chỉ một ngón tay. Ngay từ khi cô ta hại Nhân Mĩ là Cát Vũ đã biết người này cậu cần phải tránh xa.
Cuộc sống của hai người những tưởng cứ thế mà trôi qua. Cho đến một ngày Nhân Mĩ cảm thấy trong người khó chịu tột cùng. Mọi thứ cô ăn vào còn chưa kịp để dạ dày tiêu hoá thì đã có cảm giác dâng lên trở lại. Cô nôn khan rất nhiều khiến bạn cùng phòng hoài nghi hỏi:
- Không phải cậu có thai rồi chứ?
Thực ra đó chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhưng nó đủ để đánh một đòn chí mạng vào tình thần đang hỗn loạn của Nhân Mĩ. Cô đưa tay đặt vào bụng mình, liệu có phải...Nhân Mĩ lắc đầu không dám nghĩ. Chắc chắn là không phải như vậy. Cô và Cát vũ đã tính ngày rất đúng. Không thể có chuyện có thai được. Nếu như có thai, tất cả mọi cố gắng của cô sẽ bị sụp đổ trong gang tấc. Nhưng quả thực bây giờ cô thấy rất khó chịu, mấy ngày qua cô ngủ nhiều hơn là học. Đã thế lại còn rất hay thèm ăn, ăn vào rồi lại buồn nôn.
Cô đã có thai thật ư? Nhân Mĩ hoảng hốt. Liệu có nên nói cho Cát Vũ biết chuyện này không? Rồi nhân Mĩ lại lắc đầu trước suy nghĩ này. Không thể được. Anh ấy còn đang bận làm đồ án, những năm cuối đại học sẽ thật vất vả và bận rộn, cô không thể ích kỉ mà làm ảnh hưởng đến anh ấy được. Đợi khi nào anh ấy xong xuôi, cô sẽ thông báo cho anh ấy đển cả hai cùng giải quyết. Bây giờ cô đành chạy ra ngoài mua que thử thai đã. Nghĩ thế, Nhân Mĩ liền chạy vọt ra ngoài không suy nghĩ. Khánh Lâm thì hét lên phía đằng sau:
- Đi đâu thế?
Đến hiệu thuốc. Nhân Mĩ ngập ngừng trước vẻ tươi cười của cô bán hàng. Cô lí nhí:
- Cháu...cháu muốn cái đó.
Cô bán hàng nhíu mày khó hiểu:
- Cái đó là cái gì?
Nhân Mĩ trước sự truy hỏi của cô bán hàng thì không khỏi ngượng ngùng:
- Cái...cái để...biết mình có em bé không ấy ạ!
Cô bán hàng chẳng thèm chú ý đến sự ngượng ngùng của Nhân Mĩ. Mấy trường hợp này cô gặp rất nhiều. Chỉ buông một câu nói:
- Bọn trẻ bây giờ "ác" quá.
Rồi lấy một hộp ra đưa cho Nhân Mĩ. Dặn dò đôi ba câu về cách sử dụng.
Nhân Mĩ gật đầu lia lịa trước lời dặn dò của cô bán hàng. Rồi cô chạy về trường.
Nhân Mĩ thực sự hoảng hốt khi kết quả cô nhận được lại "dương tính" như vậy. Hai vạch đỏ chói trên que thử như rút cạn mọi sức lực của cô. Nhân Mĩ ngồi dựa vào trước cửa thẫn thờ một hồi lầu. Nước mắt cô chỉ trực trào ra. Đúng lúc ấy thì điện thoại cô rung lên. Cô vội vàng thu mấy đống đồ lại rồi đưa điện thoại lên tai nghe:
- Anh Vũ!
Cát Vũ nghe thấy giọng nói biến sắc của nhân Mĩ thì vội hoảng hốt:
- Em sao thế?
Nhân Mĩ lau nước mắt rồi lấy lại giọng bình thản:
- Không có gì, tại em nhớ anh quá thôi.
Cát Vũ như được câu nói này trấn an:
- Thật là...em nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu ốm thì đừng trách tôi. Đợi khi tôi tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em làm vợ.
Nhân Mĩ cố mỉm cười:
- Em sẽ chờ.
Cô không thể nói ra làm Cát Vũ lo lắng được. chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Nhất định cô sẽ chịu được. Về phần đứa con này, cô cũng không thể nhẫn tâm mà bỏ nó. Cô cần có thời gian suy nghĩ. Biết đâu Cát Vũ rất thích có đứa con này thì sao? Đã có lần anh ấy nói rồi mà. Nhân Mĩ đưa tay xoa phần bụng mình mỉm cười trong nước mắt:
- Nhất định mẹ sẽ làm con hạnh phúc. Nếu một ngày mẹ có bất đắc dĩ thì xin con cũng đừng trách mẹ.
Điện thoại của Nhân Mĩ lại khẽ rung lên một hồi nữa. Cảm giác bất an choáng ngợp lấy tâm trí của cô lúc này:
- Alo!
Đầu giây bên kia im lặng một hồi. Cái im lặng sao mà đáng sợ, nó làm cô lạnh toát cả sống lưng.
- Tôi là mẹ Cát Vũ.
Nhân Mĩ giật mình hoảng hốt. Cô rối rít cả lên:
- Dạ! Cháu chào bác.
- Khỏi chào hỏi làm gì cho mất công. - Bà Vy không thương tiếc dội một gáo nước lạnh vào Nhân Mĩ. - Tôi có chuyện mới gọi cho cô.
Cảm giác bất an vẫn không ngừng đeo bám Nhân Mĩ như một quả tạ được buộc sau lưng khiến cô cảm thấy