nh dậy mà đầu con nhức lắm chân tay thì bủn rủn như bún vậy nó không còn sức để nhấc cánh tay lên nữa.
-Ăn cháo đi-hắn mở cửa bước vào
-Sao tui lại ở đây-hai mắt nó to tròn nhìn hắn vớ vẻ khó hiểu
-Hôm qua bà lâu tỉnh quá tui phải đưa bà về nhà chứ sao
Nó vung mềm định đứng dậy nhưng đôi chân không nghe lời mà khụy xuống đất
-Đã bảo ăn cháo đi rồi tui chở về-hắn đỡ nó đứng dậy
-Không thích
-Vậy bà cứ lết về nhà đi-hắn bực tức đặt tô cháo lên bàn
-Được thôi-nó quơ lấy áo khoác để trên ghế rồi bước ra khỏi phòng
-Chắc cũng quay lại thôi-hắn thầm nghĩ
Nhưng hắn đã nhầm nó là con người luôn biết tự trọng nên một khi nó đã quyết định thì phải làm cho bằng được. Đợi khoảng 30p mà chưa thấy nó quay trở lại hắn đâm ra sợ hãi, sợ nó có chuyện gì. Giưã dòng người tấp nập hắn dõi theo nhìn bóng dáng thân quen nhưng sao lại không thấy thế này.
-Mày là đồ ngu sao lại có thể để nó đi về trong tình trạng còn yếu như thế này?
Đúng là ông trời thương hắn hay sao ấy. Chỉ quanh quẩn một tí là tìm được nó đang ngồi bệch ở vỉa hè
-Này ngồi đó làm gì đấy. Tính không về à-hắn nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu
……..
-Thích thì ngồi đó luôn đi nhá thằng này không quan tâm nữa đâu-hắn nói giọng châm biếm rồi quay phắc người đi
Bỗng nó vòng tay ôm hắn từ phía sau,hắn cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của nó đang ướt đẫm áo sơ mi của hắn
-Tui phải làm sao đây hức hức-nó nói trong tiếng nấc
Hắn nhẹ nhàng xoay người lại
-Tui..tui muốn trở lại con người thật của mình nhưng sao…tui đau quá, đau lắm-nó đập vào ngực mình mỗi lúc một mạnh hơn nước mắt không ngừng chảy
-Xin lỗi-lúc đó không biết hắn đang nghĩ gì mà lại thốt ra câu đó
-Ông chẳng làm sai gì cả chỉ tại tui quá yếu đuối thôi. Có lẽ tui nên rời xa nơi thì tốt hơn
-Bậy nào-hắn nhanh nhảu trả lời lại ngay
Sức chịu đựng của nó có hạn, chắc mấy ngày qua nó buồn lắm nhưng không nói cho ai biết hết đến khi giọt nước tràn ly nó mới tuôn hết những gì ấm ức ra thì phải.
Đưa nó về tới nhà an toàn, hắn lên tiếng
-Nghỉ ngơi đi tui thấy bà mệt lắm đấy. Mà này đừng có làm việc quá sức đấy-hắn dặn dò kĩ lưỡng trước khi ra về
Mẹ nó từ trong nhà đi ra
-Mi con về rồi hả? Sao hôm qua con không về nhà làm mẹ lo quá-mẹ nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nó
……-nó hất tay ra đi vào trong
-Mi không sao đâu cô, mấy bữa nữa sẽ ổn định lại thôi
-Ừm chắc vậy mà mẹ con khi nào về
-Dạ chắc ngày mai tại mẹ con đi với thằng Phong nên về sớm để nó còn đi học nữa.
-Vậy à, thôi con vào nhà ăn cơm rồi về luôn chứ hôm nay chủ nhật không học gì mà-mẹ nó mời hắn vào
-Không cần đâu, cháu ăn ở nhà được rồi
Nói chuyện với mẹ nó xong hắn lon ton đi bộ về nhà, chẳng biết tại sao hôm nay hắn thấy phấn khởi thế không biết hề hề.
Năm học lớp 11 cũng đã gần kết thúc rồi chỉ còn thi học kì 2 nữa thôi là nó sẽ chuyển trường nó không muốn đói diện với hắn hằng ngày nữa. Mọi chuyện nó đã bàn qua với ba rồi chỉ cần chuyển học bạ đi là được thế nên sẵn dịp chuyển trường nó xin được sống tự lập luôn. Mặc dù rất hận ba mẹ nhưng nó vẫn tôn trọng ba và mẹ dù sao họ cũng có công nuôi dưỡng nó mà.
Trong suốt thời gian vừa qua Candy thành thật xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình nhưng đây cũng là chap cuối cùng của truyện Ê! Lùn anh thích em rồi hì mong mọi người bỏ qua nha. E hèm còn gì nữa ta, a đúng rồi còn cảm ơn mọi người nữa chứ nếu không có mọi người cỗ vũ chắc fic này đã bị bỏ hoang mất rồi. Truyện này tà tà cũng đã 4 hay 5 tháng gì rồi đấy nhỉ(hì candy cũng không nhớ rõ nữa. Ngại quá :”>) và điều cuối cùng là chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé. Vào truyện thôi nào(Hix đừng bỏ qua đoạn này mà đọc truyện luôn nha, candy buồn lắm)
Chap 38+39(chap cuối)
Và cuối cùng điều nó không muốn xảy ra cũng đã tới, đã đến lúc nó phải rời xa mái trường này rồi mà thay vào đó là một nơi lạ lẫm không một ai quen biết để rồi chạm vào nỗi lòng cô đơn sâu trong trái tim.
-Đi mạnh khỏe nha Mi híc bà đi rồi tui nhớ bà lắm-Ánh thút thít
-hì bà nghĩ tui là ai hả? Cùng lắm tui sẽ về thăm bà chứ gì-nó lè lưỡi trêu con bạn thân
-Su đi nha nhớ là sống thật tốt đó-Phong thì ngược lại không hề rơi lấy một giọt lệ, thế đấy hừ.
-E hèm Su đi mà vui vậy hả?-nó nheo mắt tỏ vẻ tinh nghịch nhìn Phong đắm đuối
-Ai nói là vui đâu-Phong vẫn vậy vẫn cái tật gãi đầu lia lịa khi đang bối rối
Nó quay sang nhìn Huy một người đã làm nó vui trong khoảng một