ì. Cô nhớ có lần Phương cũng khen cô để tóc dài trông thật hiền. Giờ thì không biết anh có thấy thất vọng không? Chắc chắn là có...
_ Ui! Đau quá! – Lam vội vàng đưa tay giữ tóc – Sao Bình lại làm thế?
Bình hi bối rối, rồi cậu cười tươi như trêu chọc:
_ Trông như đuôi bò nên tớ thử giật xem có phải con bò nào để quên không?
Lam nheo mắt:
_ Thử à? “Ông” cố ý thì có!
Mà Bình cố ý thật. Cậu lợi dụng lúc Lam không để ý để giật thử, không ngờ Lam “nhạy” quá. Có lẽ con nhà võ nên các giác quan đều phát triển thế!
Bình ngó ra xa, nghiêm giọng nói;
_ Tớ không bao giờ cố ý làm cậu đau đâu, dù bất cứ hoàn cảnh nào. Cậu phải tin tớ chứ?
Thuỷ và Lam tròn mắt nhìn Bình. Bình thấy nản quá, quay đi với vẻ bất cần. Lam cũng cười nắc nẻ, quay về với câu chuyện không đầu không cuối của mình với Thuỷ.
Buổi học có vẻ căng thẳng vì thầy giáo kiểm tra kiến thức cũ trước khi lớp bước vào kì thi tốt nghiệp. Bình lơ đãng nhìn Lam, tự vạch ra kế hoạch cho buổi tối nay. Cậu sẽ làm cho Lam phải khuất phục.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Tối, Lam nhận điện của Vũ Nam qua chiếc di động mà anh tặng. Vũ Nam đang ở trong miền nam để gii quyết việc gia đình. Hình như là nội anh ốm nặng. Lam thăm hỏi qua quýt cho đúng thủ tục và điều nay khiến Lam vui. Lam thấy nhạt nhẽo. Mọi sinh lực của cô như bị hút cạn từ lâu... Lam nhìn lại giá sách và thèm muốn được mở chúng ra vào lúc này... Tối nay, Lam sẽ kiếm cho cả tháng! Phải cố lên chút nữa thôi...
Đến vũ trường vừa kịp lúc, Lam trang điểm qua loa rồi bình thản đi vào căn phòng có vị khách “sộp” đang ngồi chờ. Cô gõ cửa và không đợi mời, tự động bước vào. Người khách ngồi quay lưng về phía cô, tay cầm một lon bia. Lam lại gần, cúi đầu chào:
_ Chào anh...
_ Cô biết tôi còn trẻ? – Bình cất giọng mỉa mai.
Lam hơi ngờ ngợ. Giọng nói này quen quá... Cô ngẩng đầu nhìn lên. Suýt chút nữa Lam thốt lên tiếng kêu thảng thốt. Trước mặt cô, Bình ngạo nghễ nhìn. ánh mắt như xuyên thấu tâm hồn cô... Lam vội cúp mắt:
- Vì tôi thấy tay... anh rất đẹp! – Lam thấy ghê sợ lời mình nói.
Bình nhếch môi:
_ Cám ơn! Cô ngồi xuống đi... Cô có biết mình rất đẹp không?
Lam ấp úng:
_ Bình ... bình thường thôi! Tôi... tôi đến đây để hát... anh nghe... Anh chọn bài đi...
_ “Những lời dối gian”!
Lam ngỡ ngàng nhìn Bình. Cô tưởng như Bình đã biết hết, và đang mỉa mai cô... Bình nhướng mắt:
_ Sao? Cô không hát được à?
_ Không..không phải... tôi...
Bình cười mỉa mai:
_ Vì cô tưởng tôi nói trúng tim đen chứ gì?
_ Làm gì có!
_ Sao lại không? Định giấu Bình này đến bao giờ?
Lam uất ức đến mức không thốt lên được câu nào nữa. Bình ngồi thằng dậy, nói rành rọt:
_ Cô không phải là Huyền! Cô là Lam!
_ Không! – Lam lấy được phần nào bình tĩnh, cô hét lớn - ông anh nhầm tôi với ai rồi...
Bình tu một hi bia, mắt nhìn Lam không chớp. Cái nhìn của cậu khiến Lam thấy nhột nhạt. Cô gắt khẽ:
_ Xin đừng nhìn tôi như thế!
_ Sao không? Tôi không ngờ Lam lại thế! Cần tiền đến mức tự bán rẻ đời mình... Tôi tưởng Lam kiêu hãnh lắm cơ mà?
Lam im lặng, vờ như không hiểu gì. Bình đặt mạnh lon bia xuống bàn, hét lên:
_ Thôi ngay cái trò gi vờ đó đi... Tôi biết bạn là Lam rồi... Đừng tưởng thằng Bình này ngốc mà thích làm mưa làm gió. Lừa dối đến thế là cùng! Sao mà... tôi ghét thế!
Lam dường như không chịu được hơn nữa, cũng hét lên:
_ Tôi là thế đó! Đừng sỉ nhục tôi ... hãy về đi!
Bình ngồi phịch xuống ghế như mất hết sức lực. Sự thật đã rõ mà Bình vẫn chưa thoát được cơn mê. Trong lòng anh như có sóng gió...
_ Sao Lam làm thế? – Bình cố kiềm cơn giận – tiền bác Thịnh đưa cho không đủ sao? Nếu không đủ, sao Lam không nói, Bình cũng tận tình giúp đỡ mà...
_ Vì Lam không muốn nhận sự giúp đỡ của bất kì ai.
_ Lam có biết vợ chồng bác Thịnh rất yêu quý Lam không? – Bình hạ giọng thiết tha – và cả Bĩnh nữa, Bình...
Lam phẩy tay:
_ Lam không quan tâm. Dù thế nào Lam cũng đã chọn con đường đi cho riêng mình rồi. Bình đừng can thiệp, chẳng ích lợi gì đâu. Bình đi vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh Lam. Cậu thấy thương Lam quá. Một người con gái cô độc làm sao. Cậu phải làm gì đó cho Lam, giúp Lam thoát khỏi chốn vẩn *****cnày.
Bình lấy giọng nghiêm túc:
_ Thôi Lam ạ, đừng làm khổ mĩnh nữa. Lam hãy nghĩ kĩ xem, Lam có thể suốt đời như thế này ư? Tưng lại của cậu là