_ Đó là việc của nam giới. Liệc cô có làm nổi không? Cô có đủ kinh nghiệm và đủ nhanh không? Quán tôi đắt khách lắm.
Lam gật đầu đầy tự tin:
_ Tôi làm được, xin bà cứ thử việc...
Người đàn bà tỏ vẻ háo hức muốn thử tài Lam. Bà ta gật đâu và dẫn Lam vào quầy. Bà ta gọi thêm một người nữa, có lẽ là một tay sành rượu.
Bà ta nói:
_ Cô hãy pha một loại rượu làm hài lòng ta và người này!
_ Dạ! – Lam gật đầu. Cô lướt nhìn những lô rượu các màu sắc và các loại tên. Cô hơi nhíu mày. Không ngờ thế giới của ... rượu lại phong phú thế. Cô chỉ muốn chấm dứt sự nghiệp ca hát bèo bọt thôi mà! Không ngờ chỉ vì tính nổi hứng bất ngờ cộng với con người kiêu ngạo đã làm cô đến mức này. Giờ không làm được thì còn mặt mũi nào?
Lam quyết tâm rồi, không thể thất bại được. Với lại việc pha chế rượu an toàn hơn là hát. Cô lấy đại một chai rượu xuống. Màu rượu đỏ sậm, mùi hăng hắc. Mới ngửi qua Lam đã thấy choáng. Chắc là rượu mạnh rồi! Cô đọc tên của nó và thấy quen... Hình như xưa kia cô có biết qua thành phần của nó. Lướt mắt qua lần nữa, Lam chọn loại rượu có màu vàng sậm. Thành phần của nó có vẻ hợp với loại đỏ kia. Màu hòa trộn thanh xanh dịu dàng, vị cũng dịu dịu và thơm mát. Lam trộn hai thứ đó và cho thêm một chút nước thơm. Cuối cùng cô rót ra hai ly, gắp vài viên đá vào.
Người đàn bà chú ý quan sát từng hành động của Lam. Tuy có hơi chậm nhưng có vẻ rành về rượu. Đón lấy ly rượu trên tay, bà ta hóm hỉnh:
_ Màu rượu được đó! Xem vị như thế nào?
Cả hai uống một ngụm, rồi thêm ngụm nữa. Người đàn ông cười tươi:
_ Thật lạ! Vị thơm và dịu lắm!
_ Nó hợp với màu của rượu. Tôi thích màu xanh và dùng nó cho ngày xin việc. Màu hy vọng mà! – Lam thuyết trình.
Người đàn bà im lặng không nói. Bà quan sát Lam từ đầu đến chân. Lam trân mình, đứng im chịu ánh mắt sắc đó. Được một lúc, bà ta mới lên tiếng:
_ Tuy có còn chậm nhưng tôi sẽ nhận cô. Hy vọng màu xanh đó đem đến cho cô may mắn về sau. Nếu cô làm không nổi, thì cô sẽ bị đuổi việc ngay đấy.
_ Dạ, tôi hiểu.
_ Thời gian làm việc là từ 7h tối đến 12h đêm. Cô làm được chứ?
_ Vâng! – Lam gật đầu.
_ Lương tháng là triệu rưỡi. Cô có gì phàn nàn không?
_ Không ạ!
Người đàn bà có vẻ hài lòng về sự ngoan ngoãn của Lam. Bà ta nở một nụ cười:
_ Cô gọi tôi là chị Kiều An. Mọi người đều gọi thế! Còn cô tên gì?
_ Dạ, gọi là Huyền ạ! Ngọc Huyền!
_ Tối nay Huyền đến làm nhé?
Lam gật đầu và xin phép ra về. Có vẻ gay go đây. Cô Lam sao mà biết hết các loại rượu mà pha chế. Như cốc rượu vừa nãy cũng do may mắn thôi. Làm thế nào bây giờ? Lam vò đầu bứt ta suy nghĩ. Lúc ngẩng lên Lam mới nhận thấy mình đang đứng trước thư viện quốc gia. Trong đầu cô nãy ra một suy nghĩ và cô vội vã gọi xe ôm. Lam phải trở về nhà trọ lấy thẻ thư viện mới làm. Không ngờ cái việc hứng chí lúc rỗi rãi lại có ích thế!
Vào được thư viện rồi, Lam rụt rè hỏi người thủ thư:
_ Chị ơi! Cho em hỏi chút!
_ Chuyện gì thế? Người thủ thư có vẻ khó chịu.
Lam hỏi một hơi:
_ Em đang cần những quyển sách nói về rượu và cách pha chế... Chị có thể cho em mượn tất cả không?
_ Đợi đấy!
Lam chờ một chút thì cô thủ thư đi ra, đặt trước mặt cô hai quyển sách dày cộp như quyển từ điển. Lam le lưỡi nhìn và không quên cám ơn.
Đặt nó xuống bàn, ngắm nghía một chút, Lam tặc lưỡi:
_ Phải cố thôi!
Phía đối diện, một người con trai tròn mắt nhìn cô rồi nhìn nhan đề quyển sách. Lam cau mày:
_ Có gì lạ đâu? Chả lẽ con gái không được tìm hiểu về rượu?
Người con trai khẽ lắc đầu:
_ Dĩ nhiên là quyền tự do nhưng vẫn thấy lạ!
Lam hích mũi lên:
_ Kệ tui!
Lam lật sách và chú ý đến từng loại rượu. Người con trai cũng chú ý vào quyển sách của mình. Cả hai ghi ghi chép chép rất nhanh cứ như ngấm ngầm tranh đua vậy.
Cuối cùng Lam cũng ghi được những thứ cần thiết. Cô gom sách lại và nhìn đồng hồ. Đã hơn một giờ rồi. Người con trai cũng thu sách. Cả hai cùng đi lên phía quầy.