/>
Nhân Mĩ quay ra tránh ánh mắt của anh. Cô không muốn nhìn vào đó. Nhìn nó cô sẽ không cầm được lòng và lại muốn ôm anh vào lòng.
Hôm nay cô đến bar cũng chỉ là để thư giãn cho tâm trạng đang bị đè nén của mình. Cô thừa nhận là mình không muốn làm lễ cưới. Cô thừa nhận là bản thân mình ích kỉ vẫn ôm một tình yêu mù quáng không chịu vứt đi mà đón nhận một tình yêu mới. Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể vứt nó đi? Cô không thể hay là không muốn?
Vừa lúc ấy tiếng một người trên sân khấu vọng lên:
- Sau đây là bài hát của người muốn tặng cho người anh ấy yêu nhân ngày cưới của cô ấy. Bài hát mang tên "Thật lòng".
Cát Vũ không đợi Nhân Mĩ nói gì thêm anh liền bước lên bục. Chiếc mic rít lên âm thanh chói tai. Anh chỉnh lại mic và nhìn về phía Nhân Mĩ cũng đang nhìn mình đầy chờ đợi. Câu nói của người dẫn chương trình cũng đã nói lên tất cả, anh yêu cô ấy và cô... ngày mai sẽ bước lên thánh đường cùng một người khác. Thật là trớ trêu khi anh cũng làm điều này với cô ấy. Qua ngày hôm nay, cả hai người sẽ thật sự kết thúc, những hi vọng, những yêu thương nồng nàn đã từng gửi trao. Cát vũ cất giọng nói:
- Tôi không thể tặng em thứ gì khác ngoài trái tim mình. Đây là bài hát cuối cùng mà tôi dành cho em... My venus.
Khán giả bên dưới vỗ tay rầm rộ. Rốt cuộc thì họ cũng chỉ để ý đến người hát và bái hát mà không hề để ý đến tâm tư của hai con người này.
Nhạc cất lên du dương nhẹ nhàng và chất giọng trầm ấm đi vào lòng người của Cát vũ cũng theo đó cất lên. Như toả ra bao tình cảm mà anh đã kìm nén trong suốt bảy năm qua:
" Chuyện tình yêu, ai đâu biết
Ngày mai sẽ chia hai ngả đường
Anh dối gian, em ưu phiền mà vội bước ra đi thật xa...
Nhân Mĩ cũng không nói gì. Nếu thời gian cho cô nốt ngày hôm nay để nhìn anh ấy thì tại sao cô lại không tận dụng nó cơ chứ? Chỉ nốt hôm nay nữa thôi.
Chiếc Bentley màu khói lẻ loi giữa không gian bao la của bãi gửi xe. Cũng như Cát Vũ lúc này, cô độc giữa một nỗi đau không thể nào nguôi. Có lẽ là nó sẽ đến suốt đời, sẽ không tìm được ai như cô được nữa.
Rồi chiếc xe lao vút đi.
- Mấy năm qua anh vẫn khoẻ chứ?
Nhân Mĩ cảm thấy không khí trong xe hơi ngột ngạt, tâm trạng cô cũng hơi rối bời và mất bình tĩnh. Cô cần phải kiếm chuyện để nói với anh ấy.
Cát Vũ đưa mắt liếc nhìn Nhân Mĩ một lúc rồi lại chuyên tâm vào con đường mịt mùng phía trước. Anh trả lời:
- Tôi đứng trước mặt em như thế này...Theo em thì có khoẻ không?
Nhân Mĩ giật mình vì bị anh ấy hỏi ngược lại. Anh ấy hỏi cô anh có khoẻ không? Cô biết trả lời sao đây? Anh ấy có thể khoẻ mạnh nhưng có lẽ tinh thần đã bị thương tổn rất mạnh rồi. Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống. Đôi hàng mi cong rung động nhìn rất...lấp lánh. Nó khiến trái tim Cát Vũ rộn ràng, y như những năm về trước, không hề thay đổi.
- Em cũng giống anh.
Nghe câu nói này, Cát Vũ đã thấy vui mừng đến nhường nào. Cô ấy vẫn còn yêu anh, nhưng sao quyết định của cô ấy vẫn không thay đổi.
- Tuy nhiên... Tất cả cũng đã kết thúc thật rồi...
Một câu nói sau cùng mới đủ sức công phá làm sao? Cát vũ cảm thấy khó thở. Anh không biết chiếc vô lăng trong tay mình có còn lành lặn nữa không. Rồi anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cát Vũ hạ thấp giọng:
- Tôi biết. Em không cần giải thích. Và tôi cũng nghĩ như em.
Không khí trong xe trở lại vẻ tĩnh mịch và trầm lặng. Ánh trăng le lói phía cửa xe, thỉng thoảng có vài đàm mây đi qua che lấp nó. nhưng rồi lại giải thoát cho nó được ló rạng. Nhân Mĩ nhìn vầng trăng mà tự hỏi: Tại sao tình yêu của cô không thể như vậy? Tại sao không thể có kiểu "sau cơn mưa trời lại sáng" như vậy?
Chiếc xe dừng lại phía cuối dốc nhà Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước cổng. Kiên vẫn chờ cô. Chờ cô suốt bả