độ" con nhỏ đó tới giờ, đây là lần đầu tiên Biền chứng tỏ được "phong độ". Mấy lần trước, Biền cứ như con mèo ướt, bị đối phương "kê" cho vài câu là mồm cứ ngọng ngà ngọng nghịu. Bây giờ nó mới trở lại là nó.
Nữ minh tinh có vẻ bị bất ngờ trước đòn phản công của Biền. Nhưng thoáng một cái, nó kịp thời trấn tĩnh và hừ giọng:
- Muốn biết tên người khác thì phải mở miệng ra hỏi! Chẳng lẽ gặp mặt anh, tôi phải tự giác khai tên ra?
Trước con nhỏ bản lĩnh kinh người này, sự láu lỉnh của Biền vừa lóe lên vụt tắt ngấm. Giọng nó trở nên sượng sùng:
- Thì bây giờ tôi hỏi!
Con nhỏ nhếch mép:
- Bây gi thì muộn rồi. Không cần anh hỏi tôi cũng nói. Tôi tên Quỳnh Dao.
Nói xong, không buồn gật đầu chào hai đứa tôi, con nhỏ đó quay lưng lại và lập tức biến mất sau cánh cửa.
Không thể đứng lớ ngớ trước phòng thay đồ nữ giới được, tôi vội kéo tay Biền:
- Thôi mình về!
Biền vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó ngớ ngẩn hỏi:
- Về hả?
Tôi ngạc nhiên:
- Thì về chứ sao! Chẳng lẻ mình đứng hoài ở đây?
Biền không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi, tay vẫn ôm kè kè bịch dây thun. Tự nhiên tôi đâm ra tội nghiệp Biền. Cất công chạy tuốt ra phố mua dây thun về cho người đẹp, không hưởng được lời ngọt ngào nào mà còn bị người đẹp "búa" cho mấy câu đến thộn mặt ra như phỗng. Nghĩ vậy, tôi liền lên tiếng an ủi:
- Dù sao hôm nay mình cũng thắng lợi...
Tôi nói chưa hết câu, Biền đã nạt ngang:
- Thắng lợi cái con khỉ mốc!
Rồi nó lầm bầm:
- Thật tao chưa thấy ai lợi hại như con nha đầu này!
Tôi cố vớt vát:
- Nhưng cuối cùng mình cũng biết được tên nó!
- Chắc gì đó là tên thật của nó! - Biền quạu quọ - Bữa nay nó làm tao miệng mồm cứ cứng đơ, chẳng nói được câu nào ra hồn!
Biền than vãn đến tội. Kể từ khi chơi thân với Biền, lần này là lần đầu tiên tôi thấy nó thừa nhận thất bại trước phái đẹp. Trước nay, dù thất thế mười mươi nó vẫn cứ gân cổ cãi chày cãi cối. Những lúc đó, cãi không lại cái miệng ba hoa của nó, bụng tôi tức anh ách, cứ thầm mong nó bị trúng gió méo miệng đi cho rồi. Vậy mà bây giờ nghe nó mở miệng chịu thua con nhỏ kia, không hiểu sao tôi lại thấy buồn buồn.
Trong khi tôi đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ thì Biền chợt nói:
- Dù sao hôm nay tao cũng chưa đến nỗi thua trắng tay! Cũng còn một thắng lợi nho nhỏ!
Chiều hôm sau, quyết chí phục hận, Biền rủ tôi đến chỗ bơi sớm hơn thường lệ cả tiếng đồng hồ. Khi chúng tôi vào, hồ bơi còn thưa người. Người mẫu La Kim Bụng cũng chưa thấy xuất hiện. Hai đứa lững thững bước lại chỗ băng ghế dưới chiếc dù xanh. Sau khi đã an tọa, Biền vỗ vai tôi, giọng tự tin:
- Bữa nay tao sẽ phục thù.
- Phục thù bằng cách sao ?
Biền gục gặc đầu:
- Lát nữa mày sẽ biết! Tao sẽ "dập" con nhỏ Quỳnh Dao đó ngay từ đầu !
Tôi giật thót:
- Mày "uýnh" nó ?
- Mày ngu quá ! - Biền khịt mũi - "Dập" ở đây có nghĩa là "đấu khẩu". Lần này tao sẽ không để nó mở mồm trước. Tao sẽ tấn công ồ ạt. Rồi mày coi, nó sẽ bị tao quay như dế !
Hồi nhỏ tôi vốn mê trò đá dế. Trước khi đẩy dế lên võ đài, bọn nhóc tì chúng tôi thường lấy tóc buộc nó lại và vung tay quay vù vù. Bị quay mòng mòng, con dế nổi điên, khi được thả ra liền xông lên đụng đâu cắn đó, bất kể sống chết. Thằng Biền đòi quay Quỳnh Dao như vậy, không khéo con nhỏ đó phát khùng, nó "xực" luôn tôi thì nguy ! Tôi chỉ nghĩ trong bụng chứ không dám nói ra, sợ Biền mắng tôi là đồ "tham sinh úy tử".
Lâu thật lâu, Quỳnh Dao mới tới. Mắt thằng Biền y như mắt cú vọ, bóng Quỳnh Dao vừa thấp thoáng ngoài cổng, nó đã véo tôi một cái đau điếng:
- Thấy gì chưa ?
Tôi nhìn ra cổng, khẽ rên:
- Thấy rồi. Mày buông tay ra đi !
Biền buông tay ra. Cũng may là lần này nó không bảo tôi "cười lên, cười" như hôm trước.
Quỳnh Dao khẽ liếc về chỗ hai đứa tôi và thong thả bước lại. Mặt nó tỉnh bơ, vẻ như không quen biết. Biền nhếch mép thì th