rơi xuống cái gối nó đang nằm. Nó từ từ ngồi dậy, cơ thể vẫn còn hơi đau nhức. Nó nhẹ nhàng đặt một tay lên khuôn mặt đầy mệt mỏi và buồn bã của hắn, nước mắt lại tiếp tục rơi, nó khe khẽ nói với hắn:
- Em xin lỗi – Nó đau đớn nói.
Nó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hắn rồi lấy một tấm chăn đắp cho hắn, nhìn quanh phòng, nó phát hiện thấy túi xách của mình đang nằm trên bàn, nó vội mở ra xem, vẫn còn tiền, cả điện thoại, một vài thứ khác và cả chiếc lọ thuỷ tinh chứa những mảnh pha lê vỡ. Nó khẽ thở dài, quay lại nhìn hắn lần cuối cùng, nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và lén lút đi khỏi bệnh viện. Sau khi ra tới đường lớn, nó bắt taxi về nhà. Sau một tràng chuông như đấm vào tai người khác, vị quản gia vội chạy ra mở cửa cho nó. Ông ấy vừa mở cửa, vừa ngạc nhiên hỏi nó:
- Tiểu thư, sao cô lại về vào giờ này vậy?
- Ba mẹ cháu có ở nhà không? – Nó không trả lời mà hỏi ngược lại người quản gia.
- Thưa tiểu thư, ông chủ vẫn còn thức còn bà chủ thì đã ngủ rồi ạ - Vị quản gia cung kính nói.
- Cháu biết rồi, vậy phiền bác đóng cửa giúp cháu nhé, cháu vào gặp ba một lát – Nó mỉm cười nhìn ông rồi đi vào nhà.
Tới trước cửa phòng cửa ba nó, nó khẽ gõ cửa.
- Vào đi – Giọng ông Minh vang lên.
Nó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
- Chào ba con mới về - Nó khẽ mỉm cười.
- Sao con lại về nhà giờ này? Có chuyện gì sao? – Ông Minh ngạc nhiên nhìn nó
- Dạ, có chút chuyện, ba giúp con được không ạ? – Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cương quyết nhưng thoáng bi thương.
- Được rồi, con ngồi xuống đi, có chuyện gì cứ nói – Ông Minh đứng dậy và đi đến chỗ bộ sofa.
Nó ngồi xuống ghế, rót một tách trà cho ông Minh rồi nhẹ nhàng nói:
- Con muốn sang Mỹ và huỷ hôn ước với Chấn Phong.
- Tại sao? – Đôi mắt ông thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về với vẻ bình tĩnh.
- Con sẽ giải thích sau, xin ba cho con đi – Nó cương quyết nói, đôi mắt đầy vẻ bi thương.
- Được rồi, con muốn chừng nào đi – Ông Minh bình tĩnh nói, ông biết rõ tính tình của nó hơn ai hết, nó giống hệt ông, một khi muốn làm chuyện gì thì trời cản cũng không được.
- Ngay bây giờ - Nó nói, đôi mắt ánh rõ sự đau khổ dù nó cố kềm nén.
- Được rồi – Ông Minh gật đầu rồi lấy điện thoại ra đặt vé máy bay, xong rồi quay qua nó – Ba năm, đó là khoảng thời gian ba cho con, sau ba năm, con phải về Việt Nam, được chứ?
- Vâng, con biết – Nó gật đầu – Bao giờ máy bay cất cánh ạ?
- Một tiếng nữa, con chuẩn bị đồ đi, khi ra sân bay, họ sẽ đưa vé cho con – Ông mỉm cười, giọng nói có chút buồn – Con nhớ giữ lời hứa của mình và một điều nữa, hãy mạnh mẽ lên con gái của ba.
- Ba, con biết, con xin lỗi, nhất định con sẽ trở về - Nó bật khóc và ôm chầm lấy ba nó – Sau khi con đi, ba hãy nói với mẹ, con sợ mình sẽ không đi được khi gặp mẹ vào lúc này.
- Được, ba sẽ giúp con, con ngoan, đừng khóc, mau đi đi, kẻo trễ máy bay – Ông nhẹ nhàng vuốt tóc nó – Lời hứa ba năm, con không được phép quên.
Ông lau nước mắt cho nó rồi đưa cho nó một tấm sec
- Đem theo cái này đi, lúc cần thì sử dụng – Ông mỉm cười – Đi đi, ba năm sau, ba muốn thấy một Lâm Bạch Nguyệt thật sự.<Đừng hỏi tấm sec bao nhiêu tiền nhaz, nhiều lắm lun ák>
- Vâng, thưa ba con đi, hãy nói với mẹ rằng con yêu mẹ rất nhiều và con xin lỗi – Nó quay đi, nước mắt bất giác lại tuôn rơi, nó sẽ đi, sẽ đi khỏi nơi này, nó không thể tiếp tục đối mặt với hắn, nó phải đi, đi thật xa khỏi nơi có hắn.
Nó chạy nhanh ra cổng, nơi có chiếc xe đang chờ đợi sẵn. Trên đường ra sân bay, chiếc xe chạy ngang bệnh viện mà lúc nãy nó điều trị, nước mắt nó lại tuôn trào, nó mấp máy môi:
- Tạm biệt……
Lau đi những giọt nước mắt, nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ và Eric, hai tin nhắn nhưng cùng một nội dung:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Rồi nó bấm nút gửi và tắt máy. Tạm biệt tất cả, hẹn ba năm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, hy vọng tới lúc đó, nó đã có đủ can đảm để đối mặt với hắn, hy vọng ba năm đủ để vết thương của nó khép miệng và hy vọng tới lúc đó, nó có thể biết được chính xác bản thân nó muốn điều gì. Thật sự nó không hận hắn, không hận hắn một chút nào cả, nhưng vết thương của nó đã quá lớn, nó không thể đối mặt với hắn, nó cũng không chắc rằng liệu hắn có thật sự là nửa kia của nó hay không hay tất cả chỉ là do nó ảo tưởng…….
Phần 78:
- Vậy à? Được rồi, có tin gì thì nhớ báo cho tôi biết – Ông Minh thở dài.
- Vâng, ông chủ đừng