.. Tình yêu thật ngớ ngẩn..... Nó khiến cậu điên đảo, khiến cậu không còn là chính mình, hoặc thực sự là chính mình..... Nó mang đến cho cậu nụ cười, niềm vui, sự mong nhớ, làm trái tim cậu rạo rực, xốn xang rồi lại đâm vào tim cậu bằng những mũi tên đau xé lòng. Tình yêu với nó cần được ngủ yên, trái tim cậu cần được ru để ngủ quên, để chôn vùi hình bóng nó. Hy vọng cũng từ đây chấm dứt!
Nó ra xe, yên lặng ngồi, lòng cũng buồn man mác. Tại sao cứ phải là tình yêu...... Nó chỉ muốn được làm một người bạn với cậu. Tại sao cuộc đời cứ mãi trớ trêu, người này đuổi theo người kia, người kia có đuổi theo một ai hay không không biết nữa. Nó đã làm Nhã Nhã đau lòng, giờ lại đến cậu...... Thật sự, nó bối rối chẳng biết phải làm thế nào......
Kỳ ra đến xe, ngồi phịch vào ghế lái, quăng cái điện thoại sang chỗ nó, lái xe đi:
- 132 cuộc. Anh ta thật thiếu kiên nhẫn đấy.
Nó há hốc miệng nhìn chiếc điện thoại của mình đang sáng lên số của Angus rồi lại nhìn Kỳ:
- Từ.... từ bao giờ......
- Tôi cầm để đảm bảo không bị phá vào phút quan trọng. Cậu biết mà..... Nếu đã không có chỗ cho tôi thì cũng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện với anh ta.
Nó tự dưng lại thấy bực, không thèm nói nữa. Kỳ thì đã lấy lại tinh thần. Nếu cậu không có được nó thì nó có thể với bất kì ai, trừ Angus ra! Nhưng bây giờ mà đưa nó đi thì nó cũng ủ dột cau có, đành mang nó về vậy. Cậu sẽ đá hết mọi vệ tinh rác bay xung quanh nó. Nó chỉ được đến với một cô gái bình thường mà mọi người đều thấy hợp thôi. Dù biết nó mới là người có quyền quyết định nhưng cậu nhất định sẽ làm như vậy.
Nó ngồi nhăn nhó suy nghĩ. Kỳ đã đưa nó về gần tới nhà rồi, tức là cậu ta sẽ không càu nhàu gì nữa. Nhưng thấy nó đi về với cậu, Angus chắc chắn sẽ.....
Nó ngồi nhăn nhó suy nghĩ. Kỳ đã đưa nó về gần tới nhà rồi, tức là cậu ta sẽ không càu nhàu gì nữa. Nhưng thấy nó đi về với cậu, Angus chắc chắn sẽ.....
Quả đúng như vậy, vừa thấy ô tô của Kỳ chậm rỳ rỳ chạy đến trước cổng nhà nó, Angus đã tức muốn xì khói đầu. Hắn gọi cho nó từ sáng sớm vì không ngủ được, trong lòng còn thấy có chút hồi hộp và..... hơi tiếc. Vậy mà nó lại tắt máy, bỏ đi với Kỳ, hắn gọi hơn trăm cuộc mà không nghe. Nó đang muốn chọc tức hắn đây mà.......
Kỳ vòng xe đến chỗ hắn đứng, ngay trước cổng nhà nó. Nó rụt rè bước xuống, không dám nhìn vào mắt hắn. May là nó đòi đi thay được bộ đồ chứ không thì lộ chuyện nó....... tạm gọi là.... bắt cá 3 tay đi. Nhưng nó chỉ có 2 tay thôi, và 3 con cá này nó chẳng muốn bắt..... Kỳ thì vừa khó chịu vừa đủng đỉnh vì đã thắng hắn 1 - 0, dù có thể hắn chẳng biết điều đó có ý nghĩa gì. Nhưng cậu không hiểu, tại sao nó và hắn luôn đấu khẩu với nhau mà hắn lại tìm gặp nó? Không lẽ.........
Hắn vờ như không quan tâm tới Kỳ, liếc xéo nó 1 cái làm nó thoáng giật mình. Nó cười cười:
- Ha.... ha.... Chào anh!
Hắn khoanh tay đứng dựa vào tường, nói giễu cợt:
- Đi chơi vui quá nhỉ?
- À, cũng được......
- Tôi đợi từ sáng tới giờ rồi đấy............. CẬU CÓ BIẾT GIỮ LỜI HỨA KHÔNG HẢ????
Nó nghiêng người tránh "mưa xuân" bay ra từ miệng hắn:
- Tôi..... Tôi làm gì hả?
Hắn tức giận quát:
- CẬU CÒN KHÔNG BIẾT SAO? TÔI ĐỢI CẬU Ở ĐÂY ĐỂ CHÀO BUỔI SÁNG VỚI CẬU CHẮC?
Nó bực mình nói:
- Ai bắt anh đợi tôi chứ? Nợ thì tôi nhất định sẽ trả, anh không cần phải lo. Nhưng tôi thích đi đâu, làm gì thì anh KHÔNG CÓ QUYỀN kiểm soát!
- Cậu.....
Hoàng Kỳ đứng khoanh tay mỉm cười đắc thắng. Thấy thời thế thuận tiện thì thêm:
- Anh cũng nghe cậu ta nói rồi đấy, về thôi kẻo người ta lại nói mình trơ trẽn....
Angus tức giận nắm chặt tay. Chỉ còn thiếu 1 chút nữa thì đảm bảo Kỳ sẽ được "lỗ mũi ăn trầu". Nhưng cậu muốn làm hắn tức thì hắn càng không biểu hiện, để xem ai tức hơn ai..... Hắn lạnh lùng nhìn Kỳ:
- Hóa ra là cậu. Vậy mà tôi tưởng không khí. Mà cậu nói tiếng người đi, nếu không tôi nghe sao được?
Nó há hốc miệng nhìn hắn rồi nhìn Kỳ. Kỳ tức giận nghiến răng:
- Hừ, anh cứ tự mãn đi. Nhưng tôi nói cho anh biết, nghe cho rõ này: Đừng bao giờ đụng đến Hoàng Minh. Nếu anh có ý định đó thì hãy....... bước qua xác tôi trước đã.