- Tốt nhất con nên đi ngủ đi. Mai phải dịu dàng 1 chút, ta đã quyết rồi đấy, nó sẽ làm con rể ta.
- HẢ????????? Mẹ có nhầm không đấy? Alô? Alô??? Asssshhh!
Nó vò đầu bứt tóc ngồi phịch xuống sofa. Linh Lan ngồi gọt táo, hỏi:
- Sao thế?
Nó nhăn nhó:
- Mẹ chị bắt đi gặp mặt tên Angus. Làm sao bây giờ???
Chợt nó "a" 1 tiếng, nhìn Linh Lan tràn đầy hy vọng:
- Linh Lan, em giúp chị nha!!!
Linh Lan hơi ngả người ra sau, đề phòng:
- Giúp?? Angus biết mặt em rồi mà?
Nó vỗ trán 1 cái:
- Ừ ha, chị quên. Làm sao làm sao làm sao bây giờ????
Hoàng Anh bước từ trên nhà xuống, nhìn thấy nó thì nhảy chồm lại, hét:
- Con kia!! Mày đã nói gì với Uyên Uyên hả?????
Nó bịt tai lại, hét theo:
- Nói gì? Em không nhớ!!!
Hoàng Anh cốc vào đầu nó:
- Khai đi, mày nói gì mà làm cô ấy vừa khóc vừa xin lỗi anh rồi đồng ý đi nước ngoài điều trị hả???
- Không nhớ thật mà....... Người ta đang sắp chết đây........
- Vậy để anh giúp 1 tay.
Mắt nó sáng lên, nhìn Hoàng Anh:
- Anh nói thật chứ???
- Đương nhiên....... yaaaaa!!
Hoàng Anh vừa cười vừa bóp cổ nó, trong khi nó với Linh Lan nhìn anh trong im lặng. Anh vẫn giữ nguyên nụ cười, bắt đầu cảm thấy nguy hiểm:
- Sao 2 đứa nhìn anh ghê thế???
Nó nuốt nước bọt cái ực, cầm tay Hoàng Anh:
- Hoàng Anh! em nhờ anh 1 chuyện, anh nhất định phải giúp em đấy!
- Anh vừa nói là sẽ giúp chị ấy rồi. _ Linh Lan chêm vào.
Anh có cảm giác mình đang bị dụ vào tròng nhưng đã không còn đường lui nữa:
- Chu... chuyện gì?
Sau 1 hồi giải thích, khua tay múa chân, cộng với sự hỗ trợ phiên dịch đắc lực của Linh Lan, nó cũng đã nói xong cơ bản vấn đề. Hoàng Anh ngồi như tượng tiếp nhận thông tin một cách chậm chạp. Nó hỏi:
- Vậy đấy, anh hiểu chưa?
- KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!
Anh hét lên, quay sang nó lắc lắc:
- Anh mày đã có người yêu rồi đấy, biết không hả??? Anh đã trút bỏ cái lốt con gái rồi, mày tha cho anh có được không???
- Nhưng ai tha cho em?? Anh không giúp em thì ai giúp được chứ???
Hoàng Anh đành chấp nhận giúp nó. Anh cũng phải cảm ơn nó vì đã giúp Uyên Uyên
Hoàng Anh đành chấp nhận giúp nó. Anh cũng phải cảm ơn nó vì đã giúp Uyên Uyên...........
Sáng, một người của mẹ nó đến nhà từ sớm. Nó lôi Hoàng Anh dậy để cho người thợ trang điểm đó bôi tro trát trấu, à, bôi son trát phấn. Nó nói với người thợ:
- Chị ơi, chị trang điểm..... xấu xấu 1 tý nhé. À mà không, càng xấu càng tốt!
Hoàng Anh hét:
- CÁI GÌ??? Mày đi mà trang điểm xấu, anh đã làm con gái thì phải làm gái xinh!
Anh đưa tay lên vuốt cằm, mặt vênh vênh tự đắc. Nó bực mình:
- Chị làm cho anh ấy thành ma hộ em, càng đáng sợ càng tốt.
Hoàng Anh giãy nảy:
- Không!! Anh không làm nữa, mày đi mà làm!!!
- Trật tự! Anh đã hứa rồi, đừng hòng nuốt lời.
- Đùa à???
Hoàng Anh đau khổ nhìn chị gái kia lôi ra hộp phấn trắng phau. Những tưởng phải bôi cái đó vào mặt nhưng Linh Lan đã cứu anh 1 bàn thua trông thấy:
- Làm thế chỉ xấu mặt mẹ chị thôi.
- Đúng đúng!!_ Hoàng Anh gật đầu lia lịa, quay sang nó:
- Hơn nữa anh trang điểm kiểu khác nhìn sẽ khác em mà.........
Nó cau mày nhìn ánh mắt long lanh của Hoàng Anh, đành nói:
- Vậy tùy anh. Hắn mà nhận thấy anh giống em thì..........
Nó giơ nắm đấm lên đe dọa, Hoàng Anh cười toe:
- Hì hì, anh biết rồi!
Nó đang ngồi xem Hoàng Anh được trang điểm thì........... Angus gọi tới:
- Alô.
- Cậu bảo sẽ đáp ứng 1 yêu cầu khác của tôi đúng không?
- Hừ, đúng vậy, anh nói nhanh đi.
- Bất cứ yêu cầu nào chứ?
- Ừm..... c.... có lẽ.
Nó chợt thấy hơi lo lắng, hình như có mùi nguy hiểm phảng phất trong lời nói của hắn. Quả nhiên:
- Vậy ngay bây giờ, cậu chạy bộ đến nhà tôi......
- Ha, tưởng gì....... Quá đơn giản!
- Ồ, vậy thì tốt, hãy chạy bộ đến nhà tôi với duy nhất 1 chiếc khăn tắm trên người nhé!
- HẢ?????????
Hắn..... vừa mới nói cái gì thế??? Chạy bộ....... với duy nhất 1 chiếc khăn tắm?????