phải nép ngoài ghềnh đá vì Thảo Sương đang bận chăm sóc cho Giang Lâm trong ấy.
********
Giang Lâm nằm úp người xuống ghềnh đá để Thảo Sương thoa thuốc cho mình, vừa làm nàng vừa khóc nức nở:
− Cũng tại muội mà nhị ca bị như thế này, lần nào em cũng làm cho nhị ca bị phạt Tấm lưng chàng khẽ cựa rồi một giọng cười vang lên:
− Muội xức thuốc cho nhị ca, muội đừng khóc, nước mắt rớt xuống lưng nhị ca nhột lắm.
Nàng nhẹ phủ mảnh vải lên lưng chàng:
− Lúc nào cũng đùa được cả, bộ không biết đau sao mà cười hoài vậy?
Vì chàng úp mặt nên nàng không nhìn thấy được mặt chàng khi nói:
− Đau thì có đau, nhưng vui vô cùng, vì có phải bao giờ cũng được muội săn sóc và khóc như vầy đâu.
Thảo Sương đỏ mặt:
− Ừ, được rồi, để muội bảo cha phạt nhị ca thêm vài trận nữa, xem nhị ca có còn cười nổi không cho biết.
Giang Lâm trầm ngâm:
− Bị phạt lần này ngu ca buồn ghê lắm. Làm gì mà phải sợ bọn chúng đến như thế chứ? Mai mốt lành bịnh gặp bọn nó ngu ca vẫn đánh như thường.
Thảo Sương thở dài:
− Đại ca thật ác, đánh mạnh như vậy?
Giang Lâm nổi giận:
− Cũng tại đại ca về mách với sư phụ. Nếu để mình giết hết bọn chúng rồi chạy về đâu có chuyện gì rắc rối.
Nàng hạ giọng:
− Muội biết sao đại ca làm như vậy rồi?
− Sao?
− Vì đại ca ghét nhị ca đó.
Chàng cãi lại:
− Làm sao đại ca ghét ngu ca được? Mấy nămt rời chung học, trái quít cũng xẻ hai.
Đại ca cũng chung số phận mồ côi với ngu ca, đã kết nghĩa huynh đệ, xem nhau như ruột thịt. Thảo muội nói bậy quá, đại ca sợ bọn chúng thì có.
Thảo Sương gay gắt:
− Đã bảo là không phải mà, đại ca ghét nhị ca vì đại ca yêu em mà em không yêu lại.
Giang Lâm sửng sốt:
− Như vậy thì đại ca phải ghét muội chứ sao lại ghét nhị ca được.
Nàng giúi đầu chàng:
− Ngốc ơi! Vì muội yêu nhị ca chứ gì?
Lời nói vô tình thốt ra làm cả ba người phải bàng hoàng. Thì ra nàng không còn là cô gái quá đỗi ngây thơ. Giang Lâm sửng sờ quên cả đau quay sang nhìn nàng chăm chú.
− Muội vừa nói gì vậy?
Nàng cúi đầu e thẹn:
− Thì nói vậy chứ nói gì?
− Điên, ngu ca mách sư phụ, nhị ca còn nhỏ chưa biết mấy chuyện đó đâu.
Giang Lâm sung sướng vờ lập lại câu nói của nàng.
Thảo Sương bĩu môi:
− Cho mách, muội chẳng sợ!
Giang Lâm ngồi dậy, mặc kệ tấm vải trên lưng rơi xuống, nắm lấy tay nàng bối rối:
− Thôi đừng mách nữa, hai đứa mình thử làm người lớn một chút đi.
− A!
Tiếng nàng la lớn:
− Nhị ca làm gì vậy? Muội mách sư phụ cho coi. Nhị ca dám...
Lời nàng bị cắt ngang bởi nụ hôn của Giang Lâm vừa dán chặt vào đôi môi nàng.
Hồ Sơn buồn bã quay lưng, như thế là thật rồi. Thảo Sương sẽ vĩnh viễn không bao giờ là của chàng nữa. Chàng gục đầu vào vách đá nghe bão lòng dâng ngập. Trong phút chốc nghe toàn thân rã rời, ý chí nghị lực như bị tiêu tan.
Một bàn tay nóng đặt lên vai chàng. Hồ Sơn quay lại gục đầu vào lòng người mới đến khóc nấc lên như mư