t được phỉ tặc rồi, bắt được phỉ tặc rồi!
Những dân chúng đứng hai bên hè xem, đều lắc đầu thở than. Thừa Chí và Thanh Thanh tiến đến gần nhìn xem, mới hay những phỉ tặc đó đều là người nghèo đầu bù tóc rối cả. Vì sợ quan trên khiển trách, bọn công sai mới bắt bừa lương dân để thay thế phỉ tặc. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy vậy, trong lòng tức giận vô cùng.
Hồng Thắng Hải đang ngóng trông thấy hai người vừa về tới hớn hở vô cùng, la lớn:
- May quá, đã về rồi!
Thừa Chí vội hỏi:
- Việc gì thế?
Hồng Thắng Hải đáp:
- Trình lão phu tử bị người ta đánh, thương tích khá nặng, đang mong chờ Tướng công về cứu chữa cho.
Thừa Chí kinh ngạc, nghĩ thầm: “Trình Thanh Trúc võ nghệ cao cường như thế? Tại sao y lại còn bị người ta đả thương?”
Nghĩ đoạn, chàng liền theo Hồng Thắng Hải vào trong phòng thấy Trình Thanh Trúc nằm yên trên giường, mặt phủ một vùng hắc khí. Sa Thiên Quảng, Hồ Quế Nam, và Thiết La Hán đều đứng cạnh đó, ai nấy vẻ mặt đều lo âu.
Thấy Thừa Chí đã về, mọi người đều tỏ vẻ hớn hở liền. Thừa Chí thấy Trình Thanh Trúc thở rất yếu, trong lòng cũng hơi hoảng sợ, vội hỏi:
- Trình lão phu tử bị thương ở đâu?
Sa Thiên Quảng khẽ đỡ Trình Thanh Trúc ngồi dậy, rồi cởi áo ra. Thừa Chí giật mình kinh hãi, vì thấy cả một bả vai bên phải của Trình Thanh Trúc thâm lại như bôi mực nhạt vậy. Hắc khí đó còn lan tràn trên mặt, trên đầu, rồi chạy suốt xuống tới lưng.
Vết thương có năm dấu ngón tay rất sâu.
Chàng liền nói:
- Vết thương này bị con gì cắn thế?
Sa Thiên Quảng đáp:
- Tiểu đệ thấy Trình phu lão tử loạng choạng bước vào trong nhà, không nói được nửa lời, rồi cứ thế nằm lịm đi nên tiểu đệ cũng không biết ông ta bị trúng phải độc khí gì?
Thừa Chí nói:
- Cũng may con Băng Thiềm vẫn còn đây.
Nói xong, chàng lấy con Băng Thiềm ra, để mồm nó vào chỗ bị thương, nó tuy khô héo rồi, nhưng vẫn còn biết hút hơi độc. Chỉ trong giây phút, tất cả thân hình con Băng Thiềm xám dần, rồi thì đen hẳn. Hồ Quế Nam nói:
- Bỏ nó vào trong rượu ngâm một lúc, độc khí sẽ tan ra hết.
Thanh Thanh vội rót một bát rượu bỏ luôn con Băng Thiềm vào quả nhiên chất độc đen như mực ở trong mồm con Băng Thiềm nọ phun dần ra, một lát rượu đen xì như bát mực và con Băng Thiềm đã trong trắng như tuyết như ngọc rồi. Thừa Chí lại để con Băng Thiềm vào hút chất độc ở chỗ vết thương, cho tới khi mình con vật đen hẳn, lại bỏ vào rượu ngâm. Trải qua mười mấy lần để cho Băng Thiềm hút độc như vậy, hắc khí ở trên vai, trên mặt và trên đầu Trình Thanh Trúc đã nhạt hẳn. Thừa Chí lại xoa bóp cho một hồi, sắc mặt của Trình Thanh Trúc hồng hào dần. Lúc này mọi người mới yên tâm.
Chờ cho Trình Thanh Trúc đã tỉnh táo trở lại, Thừa Chí hỏi:
- Trình tiền bối, câu chuyện xảy ra như thế nào?
Trình Thanh Trúc đáp:
- Tôi định ra thị trấn có một chuyện cần thiết, dọc đường gặp một mụ già ăn xin mặt mày xấu xí chận lại rồi gây chuyện với tôi. Mụ ta dùng những lời bỉ ổi thóa mạt tôi, nên mới đấu n