y và cao nói:
- Y ở đâu?
Thanh Thanh hất hàm lên rồi nói:
- Tại sao ta lại phải nói cho các ngươi biết?
Mụ ăn xin trợn ngược đôi lông mày, hai tay bỗng cào vào mặt Thanh Thanh. Mụ nọ tấn công một cách đột nhiên quá, Thanh Thanh không kịp trốn tránh. Ai ai cũng yên trí bộ mặt trắng nỏn như tuyết của nàng sắp bị mười ngón tay đeo móng gang cào nát đến nơi. Thừa Chí vội giơ tay áo phẩy lên một cái, chỉ nghe “bốp” một tiếng, đã đánh trúng hai cánh tay của mụ. Thừa thế, chàng dùng tay áo quấn hai cánh tay mụ nọ, rồi kéo lại và đẩy đi ột cái, thế là mụ ăn xin mất thăng bằng, bật lộn về phía sau một vòng, và ngã ngồi phịch xuống đất, đến “đẹt” một cái.
Lúc bấy giờ, các giáo chúng của Ngũ Độc giáo đều nhìn nhau kinh ngạc. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược là cao thủ trong giáo phái, vai vế con trên Giáo chủ đương kim một bực, mà không hiểu tại sao mụ lại bị một tên thanh niên không gì hơn người, quật ngã một cách dễ dàng như vậy được? Người gầy cao là Phan Tú Đạt và người tầm thước là Trình Kỳ Tư, cả hai đều la tả hữu hộ pháp của Ngũ Độc giáo. Họ nhìn nhau, gật đầu một cái.
Phan Tú Đạt nói:
- Để tôi lãnh giáo trước.
Thấy thế Sa Thiên Quảng liền nói:
- Viên tướng công, cho phép tiểu đệ tiếp người này?
Biết Sa Thiên Quảng không phải là địch thủ, Thừa Chí không tiện ngăn cả, chỉ nói rằng:
- Sa huynh nên dùng quạt, vì các ngón tay của họ đều đeo móng nhọn, cũng là một thứ khí giới đấy!
Sa Thiên Quảng liền giở quạt âm dương ra đấu với Phan Tú Đạt. Còn bên này chàng Câm đã lẳng lặng đấu với Trình Kỳ Tư rồi. Cả hai cặp cùng nhau tranh đấu rất kịch liệt. Một lát sau, mọi người bên Ngũ Độc giáo đều xông cả lên. Hồ Quế Nam, Thiết La Han, và Thanh Thanh cũng rút khí giới ra tiếp chiêu. Mụ ăn xin Hà Hồng Dược hung hăng như lang hổ nhảy xổ đến đánh Thanh Thanh.
Chắc thế nào mụ kia cũng có sự oán thù rất lớn, Thừa Chí tuy không biết rõ, nhưng chàng đoán chắc thế nào cũng có việc liên can với Kim Xà Lang Quân, vì khi mụ vừa biết Thanh Thanh là giòng dõi của Kim Xà Lang Quân, liền bất chấp hết thảy, xông lên cảnh cáo liền.
Thừa Chí nghĩ: “Mụ nọ ra tay độc ác lắm, ta không thể nào để cho mụ gần gũi Thanh Thanh được.”
Nghĩ đoạn, vừa thấy Hà Hồng Dược sắp tiến sát tới mình người yêu, chàng nhảy phắt lại, nắm lấy lưng kẻ địch, nhấc bổng lên, rồi vứt ra phía xa. HàThiết Thủ sầm nét mặt lại, giơ ngón tay trỏ bên phải để lên mồm thổi lên một cái. Giáo chúng lúc nhảy vào thì rất hăng hái và khi lùi về cũng rất nhanh nhẹn. Thoáng một cái, bọn giáo chúng đã trở lại đứng cạnh Giáo chủ xếp hàng như cũ. Hà Thiết Thủ mỉm cười nói với Thừa Chí rằng:
- Viên tướng công nho nhã văn vẻ như thế, không ngờ lại có võ công tuyệt diệu như vậy, cho tôi lãnh giáo vài hiệp có được không?
Thừa Chí đáp:
- Chúng tôi xưa nay không quen biết các bạn của quý giáo bao giờ, và không biết chúng tôi mang lỗi với các bạn ấy ở đâu, mong cho hay rõ, để tôi biết mà xin lỗi.
Mặt đỏ bừng, Hà Thiết Thủ thỏ thẻ nói:
- Sự thật, việc của chúng tôi chỉ có l